9.
“Ta tránh huynh làm gì chứ? Chỉ là không muốn ra ngoài mà thôi…”
Chưa đợi ta nói xong, hắn đã đột ngột ngồi xuống trước mặt ta, mũi gần như chạm vào mũi ta.
“Là vì ngại sao? Hả? Lúc đó, ai cũng sẽ như vậy, dù gì cũng là nước lửa vô tình.”
Hắn mỉm cười nhẹ, sống mũi cao, đường nét sắc sảo.
“Sao huynh lại trèo tường vào nhà ta?” Ta chớp chớp mắt hỏi.
“Muội thường ngày hay nói mình ngốc, ta còn không tin, nhưng hôm nay thấy, muội thật sự rất ngốc, ta thích muội, muội không nhận ra sao?” Hắn nhẹ giọng nói.
Ta ôm ngực, cảm thấy chắc là mình nghe nhầm.
Hắn thích ta? Vì điều gì chứ? Hắn vốn là một vương gia, không cần dựa vào thế của đại ca ta, dù không đẹp trai bằng các ca ca của ta, nhưng cũng là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa.
Ta nhớ khi nói chuyện với hắn, lúc nói về chiến sự ở biên cương, vẻ mặt mưu lược ấy vẫn còn rõ ràng trong ký ức, hắn là một vị tướng quân rất tốt, tại sao lại thích ta?
“Chẳng lẽ tỷ tỷ muội chưa từng dạy muội sao? Khi một lang quân nói thích muội, muội nên cúi đầu ngại ngùng hỏi một câu, huynh thích ta theo kiểu muốn cưới ta sao mới đúng chứ?”
“Chưa từng, chưa từng dạy ta.”
“Ta muốn cưới muội.”
“Tại sao?”
“Vì muội trong sáng chân thành!”
Ta mơ màng cả đêm, lần đầu tiên không phải vì tỷ tỷ không ở nhà mà mất ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, nhìn ngọc bội khắc tên hắn ở đầu giường, ta mới biết không phải là mơ.
Ngày hôm sau, vừa quá trưa, hắn đã đến nhà ta, ở trong thư phòng với cha ta nửa ngày.
Khi hắn rời đi, cha gọi ta qua.
Mẹ và cha ngồi trên ghế, mặt không nói là tốt hay xấu.
“Hoài vương gia nói muốn cưới con, con nói cho cha biết con có thích ngài ấy không?”
Cha gọi ta qua, nắm tay ta hỏi.
“Con không biết.” Ta không biết thích một người là thế nào, vì chưa từng thích ai.
“Cha thấy ngài ấy cũng thật lòng, không bằng con với ngài ấy qua lại một thời gian xem sao, nếu đến lúc đó con không thích ngài ấy, thì bỏ qua.”
Cha đã nói vậy, hắn thường xuyên đến tìm ta.
Hoặc cưỡi ngựa hoặc dạo phố, hoặc xem hắn múa kiếm, ngày tháng bỗng trở nên nhanh chóng.
Chỉ có ba ca ca chưa từng cho hắn khuôn mặt tốt, nhị ca và tam ca bận rộn chuẩn bị kì thi, thỉnh thoảng ngăn cản hắn, tìm cớ không cho hắn vào nhà.
Đại ca chỉ lại lùng nhìn hắn một cái, rồi đóng cửa cái rầm, lại nuôi mấy con chó dữ quanh tường.
Cha lại bảo gia nhân dắt chó đi, ta ngồi trong hiên cười khúc khích xem náo nhiệt.
Triệu Thập An đen mặt, đen mãi đến sau Tết.
Tháng hai, nhị ca và tam ca đều tham gia kì thi, nhị ca thi đậu Thám hoa, nhà tổ chức tiệc, các ca ca tuy mặt lạnh, nhưng lần đầu tiên mở cửa cho hắn vào.
Hắn mượn rượu cầu hôn ta, lại bị đuổi ra.
Cha hỏi ta có thích hắn không.
Ta nhớ lại lời tỷ tỷ nói: Mỗi ngày đều là ngày thường, nhưng vì có hắn, ngày ấy lại trở nên đặc biệt khác thường, cha ơi, con nghĩ con thích hắn.
Hắn có thể kiên nhẫn ở bên ta nói nhiều chuyện tầm phào, mua đồ ăn cho ta, không chê ta ngốc, nhìn hắn, chẳng phải giống như tỷ tỷ nói sao? Trong lòng, trong mắt hắn chỉ có ta?
Cha bảo hắn tìm người đến cầu hôn, hắn lại tìm đến Hoàng thượng.
Nhưng đại ca đuổi Hoàng thượng đi.
Chỉ một câu thật khó nghe, khi ngài phá hỏng chuyện hôn nhân của người khác, ngài có nghĩ có một ngày nhà ngài sẽ kết thân với nhà ta không?
Hoàng thượng lủi thủi bỏ đi.
Ta nghe mẹ và cha nói, đại ca vẫn nhớ chuyện trước đây Hoàng thượng bảo Tống đại nhân bịa ra lời nha hoàn trung thành, làm tỷ tỷ ta tức giận bỏ đi.
Chỉ là một đêm, Triệu Thập An bỗng đến phòng ta, nhíu mày hỏi ta có muốn gả cho hắn không?
Ta gật đầu, tất nhiên là muốn.
Hắn lại nói nếu chờ huynh trưởng ta đồng ý mối hôn sự này, e rằng chỉ có thể đợi tỷ tỷ quay về, nhưng hắn không đợi nổi nữa, nếu không thành hôn, hắn phải đến biên cương, dù sao biên cương không yên ổn, ngoại địch thường xuyên xâm phạm.
Nếu muốn huynh trưởng đồng ý, chỉ có một cách.
Vì vậy hắn cùng ta đã gạo nấu thành cơm
10.
Cuối tháng ba, khi hắn biết ta đã có thai đã lập tức vào cung, quỳ suốt ba ngày, chịu một trận đòn roi.
Ba huynh trưởng của ta không còn cách nào, cuối cùng mặt lạnh đồng ý hôn sự này.
Tháng sáu, ta gả vào vương phủ, hắn nói sẽ dẫn ta đến biên cương, ta ngày ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, tính tình lại rất nóng nảy.
Nói không muốn đi cùng hắn, muốn đợi tỷ tỷ của ta về.
Hắn nhíu mày dỗ dành ta, nói rằng đến biên cương, nhất định sẽ tìm lại tỷ tỷ cho ta, để tỷ tỷ ngày ngày ở bên ta.
Ta chẳng tin, nếu hắn thật sự tìm được tỷ tỷ, sao lại chịu đựng nhiều sự khinh bạc từ các huynh trưởng của ta như vậy?
Cuối tháng bảy, nhị ca cuối cùng cũng thành thân, nhị tẩu tuy xuất thân không nổi bật, nhưng là một người rất tốt, tính tình lại nhu mì, rất hiếu thảo với cha mẹ.
Nghe mẹ nói, ban đầu cha của nhị tẩu không đồng ý hôn sự này, là đại ca đích thân đi thuyết phục.
Ta biết trong lòng đại ca rất khổ, nên nhị ca thích, dù thế nào cũng phải giúp nhị ca thuyết phục.
Chỉ có Triệu Thập An dù đã trở thành con rể của nhà ta, dù được cha mẹ ta quý mến bao nhiêu, thì với các huynh trưởng vẫn không được đối đãi tốt.
Hắn đến nhà ta, thì phải thường xuyên say rượu, hoặc bị đại ca ta chế giễu, dù hắn võ nghệ cao cường, nhưng về tài ăn nói, lại không bằng các huynh trưởng.
Hân nói mình chịu thiệt vì học ít, mỗi đêm đốt đèn đọc sách, ta nhìn vẻ mặt nghiêm túc của huynh ấy, không khỏi nở nụ cười.
Đông chí năm đó, ta ăn há cảo vào buổi trưa, vừa nằm xuống, tỳ nữ trong nhà đến báo tin, nói rằng tẩu tẩu của nhị ca gửi tin đến, đại tỷ đã về.
Ta nhất thời không hiểu, đại tỷ là ai?
Chỉ nghe tỳ nữ nói, chẳng phải là tỷ tỷ mà vương phi ngày ngày nhớ thương sao?
Ta khoác áo choàng, còn chưa kịp xỏ giày.
Khi đến nhà, ta đứng ở cửa lén nghe, người trong nhà nói chuyện không nhanh không chậm, giọng nói vui vẻ dễ nghe, chẳng phải là tỷ tỷ của ta sao?
Ta vén rèm lên, tỷ tỷ ngồi trên giường, dáng vẻ không khác ngày thường.
Là tỷ tỷ của ta, cuối cùng tỷ ấy cũng không bỏ rơi chúng ta, vẫn trở về.
Ngày đó, Triệu Thập An lén nói với ta, ánh mắt đại ca nhìn tỷ tỷ không hề trong sáng, huynh ấy nhất định muốn cưới tỷ tỷ.
Người trong nhà đều biết, chỉ có tỷ tỷ không biết mà thôi!
Tỷ tỷ xuất giá từ nhà ta, ta đem số tiền bạc mình dành dụm đưa cho tỷ ấy, đều là tiền sính lễ ta tích góp.
Triệu Thập An chuẩn bị cho tỷ tỷ hai điền trang, bảo ta đưa cả khế ước cho tỷ tỷ.
Hắn nói với ta, điền trang là thực tế nhất, nếu sau này có cãi vã, tỷ tỷ cũng có chỗ để an thân.
Tỷ tỷ nhìn hộp bạc, vuốt tóc ta.
Mắt rưng rưng, nhưng nước mắt không rơi xuống.
Tỷ nói, Bảo Châu nhà ta đã lớn, sắp làm mẹ rồi. Nhìn muội tìm được người yêu thương bảo vệ mình, tỷ không biết vui mừng như thế nào nữa.
Vương gia đối đãi với muội chân thành, muội chỉ cần đối đãi với ngài ấy như cách muội đối đãi với gia đình, ngài ấy là người hoàng gia, thấy nhiều nhất chính là lòng người quỷ quyệt, tình thân hoàng gia nhạt nhòa, chỉ có khi đến nhà chúng ta mới cảm thấy thoải mái.
Người nhà chỉ coi ngài ấy là con rể, không ai coi ngài ấy là vương gia, hai người đã là vợ chồng, càng nên như vậy, muội chỉ cần nhớ, bất kể khi nào ngài ấy cũng chỉ là phu quân của muội.
Ta hiểu ý của tỷ tỷ.
Lại nói với tỷ tỷ chuyện Hoàng thượng và Tống tổng quản đã phá hỏng hôn sự của đại ca với tỷ như thế nào.
Tỷ tỷ nheo mắt cười, rất lâu sau mới gật đầu.
Là ta không hiểu rõ, đại ca muội chắc chắn không phải là người nói những lời như vậy.
Sau này, đại ca ta như mong muốn cưới được tỷ tỷ.
Cách một bức tường, nhà trở nên náo nhiệt.
Tỷ tỷ đòi đại ca làm cho mình một chiếc xích đu dưới cây hòe lớn.
Chỉ hai ngày sau, chiếc xích đu đã được dựng lên.
Một ngày khác, tỷ tỷ nói muốn đục một cửa trên tường, để ta về nhà mẹ đẻ thuận tiện hơn.
Đại ca nhăn nhó tìm Triệu Thập An, hai người tháo dỡ một ngày, đục ra một cái lỗ trên tường.
Tỷ tỷ không hài lòng với cái lỗ đó, đại ca làm quan thì được, nhưng không biết lắp cửa, chỉ có tam ca phải tự mình làm.
Tỷ tỷ ngày nào cũng có chuyện này chuyện kia cho đại ca làm, đại ca không bao giờ phản đối, mỗi lần làm đều vẻ mặt hài lòng.
Ta hỏi tỷ tỷ tại sao phải như vậy?
Tỷ ấy nói có lẽ chỉ như vậy, chàng ấy mới cảm thấy ta yêu chàng!
Sau này ta sinh hạ Triệu Đại Bảo, không đầy một năm nhị tẩu lại sinh hạ Ôn Nhu, nửa năm sau, tỷ tỷ sinh hạ Triêu Vinh.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!