Lọc Truyện

Tu La Thiên Đế - Tần Thiên

“Cho dù là luyện đan sư thì năng lực thần hồn vẫn là quan trọng nhất. Ta vẫn luôn muốn có một cuốn bí kíp tu luyện năng lực thần hồn. Chỉ tiếc là cầu mà không được.” Trần Thiến hết sức khao khát nói.

Nghe vậy, Tần Thiên lắc đầu một cái, nói: "Trên người ta bây giờ cũng không có, sau khi trở về sẽ đưa cho các ngươi.”

Hai cuốn bí kíp này vốn nằm trong đầu Tần Thiên, bây giờ đương nhiên là hắn không lấy ra được.

Chỉ có khi về nhà, viết lại ra cho hai người bọn họ.

"Tốt quá rồi lão đại, ta nói rồi mà, đi theo ngươi lăn lộn, nhất định không sai." Ngô Khuê hết sức cao hứng nói.

Ngay đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới một âm thanh vô cùng ngạo mạn.

"Vạn thiếu gia đến!"



Sau đó, có không ít người cũng nhìn ra hướng ngoài cửa.

“Vạn thiếu gia này là sai mà lớn tiếng như vậy chứ.” Trần Thiến bĩu môi, nói.

Ngô Khuê khinh thường nói: "Không cần để ý tới hắn, người này chỉ là một kẻ ăn bám mà thôi, không có bản lĩnh gì, chỉ dựa vào thế lực của gia tộc, bắt nạt cưỡng ép người khác. Ta không ưa nhất chính là loại người như vậy.”

Mặc dù bối cảnh gia thế của Ngô Khuê rất vững chắc, nhưng mà hắn chưa từng làm những chuyện bắt nạt cưỡng ép người khác như này bao giờ.

Hắn còn có giới hạn cuối cùng. Còn cái tên Vạn thiếu gia đó đã làm nhục không biết bao nhiêu thiếu nữ nhà lành.

Ngay sau đó, Vạn thiếu gia đó đi vào giữa sự vây quanh của đám người.

Trong tay hắn cầm chiếc quạt xếp, khoé miệng đem theo nụ cười tà mị.

Lúc đi qua bàn đám Tần Thiên, Vạn thiếu gia đó bỗng nhiên dừng lại.

“Ô, đây không phải là Ngô công tử sao? Không ngờ rằng, hai vị công tử ở Hoàng thành chúng ta lại gặp nhau ở đây hôm nay.” Vạn Trường Thanh gấp quạt trong tay lại, nhạo báng nói.

Vạn Trường Thanh chính là tên của hắn, chỉ là thường ngày, những nô bộc dưới tay hắn và cả những người bên cạnh hắn đều gọi hắn là Vạn thiếu gia.

"Thiếu gia, tên Ngô củi mục đó không xứng xưng cùng danh với người. Ta nghe nói hắn sắp bị đuổi ra Ngô gia. Nói không chừng, sau này ngay cả lầu Vọng Nguyệt hắn cũng không ăn nổi một bữa đâu.” Một tên thuộc hạ của Vạn Trường Thanh châm chọc nói.



Sau khi nghe nói như vậy, Vạn Trường Thanh lại cười đến nỗi gập cả người.

"Ngô Khuê à Ngô Khuê, ngươi cũng là thiếu gia của một gia tộc giống như ta vậy, sai địa vị lại chênh lệch nhiều như vậy chứ? Cha ta nói, mấy năm nữa thôi sẽ thu xếp để ta tiếp quản gia tộc. Còn ngươi lại bị đuổi đánh ra khỏi nhà, tự sinh tự diệt. Đúng là bi thảm mà.”

"Nhưng mà, ta có thể đại phát từ bi. Chỉ cần ngươi quỳ xuống trước mặt ta, học tiếng chó sủa. Đến lúc đó, ta có thể để ngươi canh cửa Vạn phủ, cho ngươi một miếng cơm ăn.” Vạn Trường Thanh hết sức ngạo mạn nói.

Những nô bộc sau lưng hắn cũng cười ha hả, không ngừng châm chọc.

Sắc mặt của Ngô Khuê hết sức khó coi, hắn nói: "Vạn Trường Thanh, hôm nay ta mời lão đại và sư tỷ ta ăn cơm, không so đo với ngươi! Nhưng mà, món nợ này ngươi thay ta nhớ cho rõ! Sớm muộn cũng có một ngày, ta phải thanh toán với ngươi."

Lúc này, Vạn Trường Thanh đạp chân hắn lên bàn một cái rồi nói: “Chỗ này, ta muốn chỗ này, các ngươi mai cút đi, đừng ở đây làm ta mất hứng.”

Hắn hết sức kiêu căng phách lối, thường ngày, mấy chuyện như này đối với Vạn Trường Thanh mà nói là quá quen thuộc.

Trần Thiến cau mày nói: "Là chúng ta tới đây trước, dựa vào cái gì phải nhường cho ngươi?"

Nàng không nói lời nào, ngẩng đầu một cái, Vạn Trường Thanh đã nhìn thấy vẻ đẹp của nàng, nhất thời ánh mắt đều thẳng, chảy nước miếng cũng trào ra.

“Đúng là nữ nhân xinh đẹp, thiếu gia ta thích.” Ánh mắt Vạn Trường Thanh nhìn chằm chằm vào Trần Thiến nói.

Sau đó, hắn đưa tay định sờ lên cánh tay mềm mại như ngọc của Trần Thiến nói: “Mỹ nữ, nàng có thể cùng bổn thiếu gia ăn cơm nhưng mà hai người bọn họ thì phải cút đi.”

Lúc tay hắn sắp sờ lên, đôi mi Trần Thiến nhíu chặt, trực tiếp dùng đũa đánh vào mu bàn tay hắn.

"Khốn kiếp, ngươi lại dám đánh Vạn thiếu gia, không muốn sống nữa sao?"

Nô bộc của Vạn Trường Thanh nhất thời gầm to bói.

Nói xong, mấy tên nô bộc kia lập tức vây ba người Tần Thiên lại.

"Vạn Trường Thanh, ngươi đây là ý gì? Chẳng lẽ không nể mặt ta chút nào sao?” Ngô Khuê sắc mặt tái xanh nói.

Giữa hai bên đã rơi vào trạng thái gươm cung sẵn sàng.
Nhấn Mở Bình Luận