Lọc Truyện
Lúc Thẩm Phức trở lại phòng ngủ, Lục Ký Minh đã rửa mặt xong rồi, đang ngồi trên sô pha, không biết suy nghĩ điều gì.

Cậu đi qua đó, có hơi chột dạ nên chủ động nói: "Buổi tối không ăn no, lại đi ăn một chút, anh đói không? Hay là tôi mang chút gì lên cho anh nhé?"

Lục Ký Minh hỏi: "Em ăn gì?"

Thẩm Phức ngẩn người, không chút nghĩ ngợi, bịa ra một cậu: "một ít bánh quế hoa."

"Lại đây," Lục Ký Minh nhẹ giọng nói, "Tôi nếm thử xem có phải hay không......"

Thẩm Phức do dự mà nghiêng người ngồi trên tay vịn sô pha, Lục Ký Minh đưa bàn tay ấm áp khô ráo đến sau cổ cậu, bàn tay dán ở hắn sau trên cổ, không chút do dự mà kéo cậu về phía mình. Lông mi Thẩm Phức khẽ run, nhìn Lục Ký Minh nghiêng đầu, khẽ mở miệng, nhẹ nhàng mút môi dưới của cậu.

Chạm đến là thôi, Lục Ký Minh nói: "Nhóc lừa đảo."

Thẩm Phức không nói lời nào.

Lục Ký Minh thở dài, nói: "Em đừng nghe Phương Viện, còn có rất nhiều biện pháp, lấy thân phạm hiểm là vô dụng nhất."

Những lời này nếu người khác nói thì Thẩm Phức còn có thể tin chứ riêng Lục Ký Minh nói ra thì không thể tin được. Lục Ký Minh là người đầu tiên không tiếc thương bản thân mà cậu gặp, nhẫn tâm để bản thân hắn trúng đạn trúng đao, để đạt được mục đích mà không tiếc mạo hiểm. Thay vì nói hắn tàn nhẫn từ trong xương cốt, chi bằng nói là hắn không thèm để ý, ngay cả bản thân hắn cũng không thèm để ý luôn.

Thẩm Phức lại không nói gì, Lục Ký Minh cũng không nói nhiều, chỉ nói: "Ngủ đi, tôi muốn ôm em ngủ."

Thời tiết sang thu chuyển lạnh, ổ chăn tự nhiên đặc biệt ấm áp. Lục Ký Minh từ sau lưng ôm Thẩm Phức, kéo cậu vào trong lồng ngực mình, tay hai người đan vào nhau áp trước người Thẩm Phức, ấm áp dễ chịu tới mức cậu chỉ muốn thở dài một hơi.

Thẩm Phức nghĩ rồi lại nghĩ, trong đầu chuyển qua trăm ngàn ý niệm, cuối cùng vẫn hỏi: "Chứng cứ mua chuộc trúng cử đều đưa cho Trịnh Triệu rồi, đã bán cho y chỗ tốt như vậy, còn cần giúp y nữa sao? Sao anh không đứng ngoài giữ thân mình, ngồi nhìn bọn họ đấu đá lẫn nhau?"

Giọng nói của Lục Ký Minh nặng hơn, dường như đã buồn ngủ, lúc nói chuyện phả hơi ấm vào sau cổ Thẩm Phức.

"Sao mà giữ thân mình đứng ngoài được, Trịnh Triệu cũng đề phòng tôi, sợ tôi nhìn trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi." Lục Ký Minh chậm rãi nói, "Đây cũng là cơ hội kéo ngã Nghiêm Nhất Hải tốt nhất, sai mất thời cơ, không biết còn phải đợi bao lâu."

Thẩm Phức muốn nói lại thôi: "Vì sao......"

Vì sao một hai phải kéo ngã Nghiêm Nhất Hải, vì sao rõ ràng không có dục vọng tranh giành thiên hạ lại cứ lao vào vũng nước đục này, vì sao cứ phải làm rất nhiều chuyện nguy hiểm như vậy.

Nhưng Thẩm Phức không hỏi ra miệng, những nghi vấn này, chính cậu cũng biết đáp án, hỏi cũng vô dụng.

Lục Ký Minh dường như nghe được nửa câu hỏi của cậu, lại dường như không nghe thấy. Hắn ôm chặt lấy Thẩm Phức vào lòng mình, làm cho lưng cậu kề sát vào ngực hắn.

Hắn nói: "Từ lúc bản thân tôi bắt đầu hiểu chuyện, mong ước lớn nhất của tôi chính là có thể một nhà đoàn tụ. Nhưng bọn họ đều lần lượt qua đời, còn chết không cam lòng như vậy. Em có biết vì sao trước đây tôi luôn uống nhiều rượu như vậy không? Bởi vì không uống rượu tôi liền không ngủ được, trong mơ toàn là hình ảnh mẹ tôi chết thảm..."

Thẩm Phức làm sao có thể không hiểu rõ đây, ba chị em bọn họ sống nương tựa lẫn nhau lớn lên, bắt đầu từ ngày Thẩm Lệnh Nghi đưa cho cậu nửa cái bánh bao, từ lúc Thẩm Lệnh Nghi thay cậu giết người rồi còn an ủi cậu rằng "đừng sợ", từ khoảnh khắc bọn họ tay nắm tay chạy ra khỏi Dục Anh Đường ánh lửa ngập trời, bọn họ chính là tính mạng tương liên, vận mệnh gắn liền với nhau.

Nếu có người hại Thẩm Lệnh Nghi cùng Tiểu A, Thẩm Phức tất nhiên cũng sẽ trả thù tên đó đến cùng, không chết không ngừng.

Lục Ký Minh nói: "Quay lại đây chút."

Thẩm Phức quay người lại, hai người mặt đối mặt, chóp mũi chạm nhau, hơi thở giao hòa. Lục Ký Minh giống như buồn ngủ lắm rồi, đôi mắt khép hờ, lẩm bẩm nói: "Ngủ đi, ngủ ngon."

Chờ Thẩm Phức lên tiếng đáp lại, Lục Ký Minh đã nhắm mắt ngủ rồi, hô hấp vững vàng. Thẩm Phức lại không buồn ngủ chút nào, chỉ nhìn khuôn mặt Lục Ký Minh đang ngủ, nhẹ nhàng rút tay từ trong ổ chăn ra, chạm nhẹ vào lông mày đang nhíu lại của hắn, lại khẽ vuốt sống mũi thẳng tắp của hắn, cuối cùng nhẹ nhàng chạm vào cằm hắn.

Ban đêm yên tĩnh, tĩnh đến mức cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Cậu cảm nhận được trong thân thể mình tràn ngập những cảm xúc không thể giải thích được, nhiều đến sắp nổ tung, chỉ cần liếc mắt nhìn Lục Ký Minh một cái, cậu liền cảm giác như cảm xúc trong lồng ngực mình trào ra. Đó là cảm xúc vui thích cùng mừng thầm, cũng là cô đơn cùng bi thương, là niềm vui của mối quan hệ quen biết bất ngờ, là cảm xúc khi có cơ duyên tái hợp sau một thời gian dài xa cách.

Thẩm Phức không dám nghĩ tiếp, càng nghĩ càng sợ hãi.

Cậu cuộn người chui vào lòng Lục Ký Minh, Lục Ký Minh đã ngủ rồi, nhưng dù trong mộng vẫn luôn ôm chặt cậu.

Hôm sau, lúc Thẩm Phức trở lại Thẩm gia, Thẩm Lệnh Nghi lấy ra mấy tấm chứng minh thư giả mà Vu Duy Hồng giao cho bọn họ, nói với Thẩm Phức: "Chị cố ý đi thử, mua vé tàu hỏa hay vé tàu đều không có vấn đề gì, xem ra lần này thật. Chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn một chút, nhìn xem khi nào xuất phát đến cảng Bồng Lai."

Thấy nàng thoải mái, Thẩm Phức nhất thời không biết nên nói như thế nào.

Thẩm Lệnh Nghi dừng một chút, nhìn cậu, hỏi: "Làm sao vậy? Có chuyện khó xử đúng không?"

Thẩm Phức uống mấy ngụm nước, làm dịu đi cổ họng khô khốc mới nói: "Em tạm thời chưa đi được. Hay là...... Chị đi trước đi, rồi em tới sau......"

"Khi nào?" Thẩm Lệnh Nghi nhíu mày, thoạt nhìn cũng không đồng ý.

"Trước 24 tháng sau......"

"Vậy chị ở đây chờ em," Thẩm Lệnh Nghi quyết đoán mà nói, "Chị cũng không nhất định muốn hiểu em định làm gì, nhưng em phải nhớ rằng, không được đi làm chuyện nguy hiểm, đừng khiến chị lo lắng, càng đừng làm chị đau lòng."

Thẩm Phức nhìn nàng, nói: "Được."

Thẩm Lệnh Nghi thở dài một cái, dựa vào sô pha, nói ra được rồi, cả người đều thả lỏng hơn. Nàng lẩm bẩm nói: "Nếu thuận lợi, sang năm ba chúng ta có thể yên ổn hơn bây giờ..."

Thẩm Phức trong lòng tràn ngập áy náy đối với Thẩm Lệnh Nghi, như có một khối đá đè nặng trĩu. Lúc này, mặc kệ nàng nói điều gì, Thẩm Phức cùng đều đáp ứng.

Chớp mắt đã mấy ngày trôi qua, mấy ngày nay, Thẩm Phức lén lút gặp Phương Viện mấy lần, đều là ở Lục công quán gạt Lục Ký Minh. Phương Viện không ra ngoài được, sợ lộ mặt sinh biến cố. Thẩm Phức lúc đầu còn tưởng rằng nàng cẩn thận quá mức, sau đó cẩn thận xem lại một số bài báo cũ, phát hiện điều mà Phương Viện lo lắng đều có lý do cả, nàng hiện tại xác thật đã không còn là tiểu thư khuê phòng như lúc trước.

Chuyện nàng nữ cải trang nam xử lí chuyện kinh doanh súng ống đạn dược đã xuất hiện trên báo mấy lần, trang báo chính thống thì cho rằng, bởi vì nhà họ Phương quan hệ rộng, có làm ăn cả với trung ương chính phủ nên nàng mới vậy. Bên cạnh đó cũng có vài trang báo lá cải nói nàng là phái nữ nhưng không hề thua kèm gì cánh đàn ông, nhiều người xem xong đều lấy làm kì lạ, giống như đang xem mấy chuyện hiếm lạ trên màn ảnh.

Phương Viện lại chẳng để tâm báo chí nói gì: "Dường như nữ nhân trời sinh vẫn luôn mặc định phải kém hơn so với nam nhân vậy. Nếu không phải những nam nhân đó thích xem thường người khác, tôi cũng chẳng thèm ăn mặc trang điểm như này. Quần áo tóc tai vốn không quan trọng, chờ ngày nào đó tôi phát triển việc kinh doanh tốt hơn cả cha tôi, thì dù tôi áo váy bím tóc hay mặc âu phục đi bàn chuyện kinh doanh, ai cũng không dám xem thường tôi."

Thẩm Phức nhớ tới Phương Viện nói sức khỏe của cha nàng không tốt, nên khách khí quan tâm hai câu.

Phương Viện cũng không thèm để ý, xua xua tay nói: "Chút bệnh nhà giàu mà thôi, cha tôi thích ăn đồ ngọt, đồ ngậy béo, thành ra phát tướng, tây y rút ra một ống máu, nói rằng hơn nửa trong đó đều là dầu."

Thẩm Phức vốn thích ăn ngọt, cả người run lên, tức khắc quyết định nên hạn chế lại.

Tuy rằng bọn họ gặp nhau đều chọn lúc Lục Ký Minh không ở nhà, nhưng Lục Ký Minh không phải là không nghi ngờ gì. Chỉ là Thẩm Phức cùng Phương Viện lươn quá, bắt không nổi, nói dối không chớp mắt khiến Lục Ký Minh hết cách, đành phải suy nghĩ làm sao tách được Thẩm Phức ra khỏi mình vào thời điểm mấu chốt.

Thẩm Phức cũng đề phòng, xem xét tới các cách mà Lục Ký Minh có thể tách cậu ra, nào ngờ Lục Ký Minh chọn cách rất đơn giản thô bạo ——

"Thẩm thiếu gia, đại thiếu hôm nay đã dặn dò kĩ, không cho cậu vào." Bác gác cổng chắp tay, nhìn sắc mặt Thẩm Phức, cẩn thận nói ra.

Hôm nay Lục công quán tổ chức buổi khiêu vũ, Lục Ký Minh giỏi nhất là bày ra ba cái trò phô trương khác lạ, học theo phương Tây, tham gia vũ hội còn phải đeo mặt nạ, mặt nạ đủ loại màu sắc kiểu dáng che đi hơn nửa khuôn mặt khách mời, chỉ lộ ra đôi mắt cùng môi và cằm. Nếu không phải là người cực kỳ quen thuộc lẫn nhau, mặt đối mặt chưa chắc đã nhận ra nhau.

Ai mà chẳng thích mấy chuyện mới mẻ, cho nên Lục công quán hôm nay vô cùng náo nhiệt. Khách mời rất nhiều, gương mặt mỗi người đều đeo mặt nạ, thật giả khó phân biệt, đúng là thời cơ tốt để đục nước béo cò.

Thẩm Phức bị ngăn ở cửa, vừa lúc bên cạnh có khách mời tiến vào, vừa nhìn thấy cảnh này, trong đầu nhớ tới chuyện xưa, che miệng khe khẽ nói nhỏ, đơn giản là đang nói Thẩm Phức hết thời rồi, lấy sắc dụ người nào có được lâu, nhìn đi, bây giờ không phải đang bị chặn ngoài cửa hay sao, mất mặt quá đi.

Mặt Thẩm Phức càng thêm đen, nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ tới Lục Ký Minh lại dùng cách này.

Cậu cũng không nói nhiều, quay đầu rời đi, chờ tới nơi không có người, trực tiếp vòng đến tường phía sau Lục công quán, nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường, nhưng còn chưa kịp nhảy vào trong sân thì đã bị chó săn ngồi canh ngay chân tường nhe ranh trợn mắt dọa cho sợ run người. Thẩm Phức đành ngồi đó, không có cách nào nhảy xuống sân.

Nghe được tiếng chó sủa, Dương Linh đang khoanh tay đứng canh cách đó không xa quay lại nhìn, khuôn mặt không biểu tình gì khẽ gật đầu với Thẩm Phức, xem như chào hỏi.

Thẩm Phức tức đến ngứa răng, ngoài cười nhưng trong không cười mà gật đầu với Dương Linh, coi như chào hỏi qua một chút. Cậu nói: "Tôi có chuyện quan trọng muốn gặp đại thiếu."

Dương Linh trực tiếp nói: "Đại thiếu nói hôm nay không cho cậu tới."

Đáng ghét.

Thẩm Phức không còn cách nào khác, đành phải nhảy từ đầu tường ra ngoài.

Lục công quán không rộng như Thuần Viên, cổng chính hay trong hậu viện đều có người trông coi, đâu đâu cũng có người, thành ra Thẩm Phức không có chỗ lẻn vào. Nhưng cậu cũng không vội, cậu đã hẹn với Phương Viện, không thấy cậu đi vào, Phương Viện tất nhiên sẽ nghĩ cách. Cậu đành lặng lẽ men theo chân tường vòng lại đằng trước.

Đã qua giờ bắt đầu yến hội, trước cửa đã không còn ai, chỉ còn lại bãi đỗ đầy ô tô, cửa chính đóng chặt.

Thẩm Phức tránh ở một góc, thấy người gác cổng đang nói gì đó với một cô gái mặc đồ dạ hội tím. Chiếc váy lụa bồng nhiều lớp càng tôn lên vòng eo thon tinh tế của nàng, nàng đội một chiếc mũ dạ nhỏ trang trí hoa vô cùng khéo léo, mang mặt nạ khảm đá cùng lông vũ, nhìn không rõ mặt.

Cô gái đó vừa nói vừa lơ đãng liếc ra ngoài, ánh mắt vừa chạm, Thẩm Phức liền nhận ra đó là Phương Viện. Nàng điều chỉnh giọng nói, thanh âm nghe cao hơn mọi ngày một chút, nói mình làm rơi chiếc khuyên tai đá quý ở đây, hỏi người gác cổng có nhìn thấy hay không. Lợi dụng lúc người gác cổng nghiêng đầu nhìn thử, Phương Viện liền ném chiếc khuyên tai đã chuẩn bị sẵn trong tay qua song sắt ra phía bên ngoài cổng chính.

"A, hình như không phải ở đây mà là ở phía bên ngoài rồi, tôi nhìn thấy có chút lấp lánh ở bên đó. Chắc là lúc xuống xe đã rớt ra, làm phiền bác mở cổng để tôi đi nhặt chút."

Người gác cổng không có lý do gì để phản bác cả, liền mở cổng để Phương Viện đi ra ngoài. Phương Viên xách váy đi tới đó thì dừng lại nói: "Váy tôi không tiện ngồi xuống, sẽ bẩn mất, bác tới nhặt giúp tôi một chút."

Làm người gác cổng ở Lục công quán, nào đã có cơ hội tiếp xúc với các thiếu gia tiểu thư xảo quyệt như này bao giờ, người gác cổng thở dài, đi ra ngoài giúp Phương Viện nhặt khuyên tai lên.

Nhân lúc người gác cổng cúi xuống nhặt đồ, Thẩm Phức từ trong góc bước ra, lách mình vào cổng, còn nhân tiện vỗ vai Phương Viện một cái rồi mới trốn vào sau bồn hoa trong sân.

Chính lúc này, Phương Viện nhận lại khuyên tai, lần nữa đeo trở lại, cổng chính cứ thế khép lại.

Trong đại sảnh Lục công quán, có thể nói là quần là áo lượt, ăn uống linh đình, dàn nhạc tấu vũ khúc nhẹ nhàng, các tân khách mang mặt nạ xoay tròn khiêu vũ, chờ một khúc kết thúc. Lục Ký Minh xuyên qua người trong đại sảnh, túm được cánh tay Phương Viện, nàng hoảng sợ, nói dỗi: "Làm gì thế, dọa chết người ta rồi."

Ánh mắt Lục Ký Minh nặng nề, tránh đi người khác, thấp giọng hỏi nàng: "Cô vừa đi đâu về?"

Phương Viện đã thay một bộ quần áo khác, cách lớp mặt nạ nhìn hắn rồi cười nói: "Đi đâu đâu, ra ngoài hóng gió chút thôi."

Ngay lúc này, ô cửa sổ phía sau Lục Ký Minh, Thẩm Phức thăm dò nhìn vào, nhân lúc không ai chú ý, nhẹ nhàng duỗi tay vào cầm một cái mặt nạ đi.
Nhấn Mở Bình Luận