Lọc Truyện

Truyện Yêu Em Đến Chết - Mộc Lăng và Gia Thụy

Tối đó Mộc Lăng thật sự ăn sạch Gia Thụy, cậu nằm trên người anh mệt mỏi, eo như sắp gãy đến nơi. Mộc Lăng lau sạch người cho cậu rồi để cậu ngồi ở ghế sau khi thay bộ ga giường mới thì bế Gia Thụy quay về giường.

Cả hai ôm nhau mà ngủ một giấc đến sáng, hôm sau thức dậy Gia Thụy còn chẳng thể đi đứng như bình thường, cậu đi rất chậm và khó khăn trong khi Mộc Lăng lại rất thoải mái, anh vui vẻ cười đến híp cả mắt rồi nhanh chóng bế cậu ra xe rồi đưa đến công ty.1

Mấy ngày sau đó Gia Thụy sợ mình sẽ bị như thế một lần nữa nên đã rút kinh nghiệm, cậu mặc quần áo dài hơn, sau khi nịnh Mộc Lăng một lúc thì mới dám xoay sang chơi cùng con. Gia Thụy dỗ con ngủ rồi để đứa bé nằm cạnh mình, có lẽ mấy ngày qua không ngủ đủ giấc nên hôm nay khá mệt. Gia Thụy lại một lần nữa ngủ quên trong lúc Mộc Lăng đi tắm.

Nhưng dường như cách này chẳng có tác dụng thì phải. Mộc Lăng vẫn chui vào áo làm mấy chuyện không đâu, anh mút ngực cậu đến sưng đỏ mặc dù không làm đến cùng nhưng Gia Thụy vẫn cảm thấy không ổn tý nào.

Anh bế em bé quay về chỗ của mình rồi chui và chăn nằm cạnh cậu. Nếu không phải là con trai của cả hai có lẽ Mộc Lăng đã cho đứa bé ra khỏi phòng mất rồi, anh rất hay ganh tị khi thấy Gia Thụy suốt ngày cứ ôm nó, ngày càng không tâm đến anh...Mộc Lăng thậm chí lo sợ tới lúc nó lớn có phải sẽ dành Gia Thụy mất luôn không chừng.

...

“Anh... có thôi không?! Mộc Lăng!!”

Gia Thụy ngồi xem một số tài liệu thì Mộc Lăng đi đến bế cậu lên. Anh ngồi xuống ghế rồi để Gia Thụy ngồi trên đùi mình, ban đầu là ôm nhưng sau đó là hôn hít, sờ mó người cậu. Cả hai đã có nhiều lần làm ở công ty, nhưng giờ là giờ nghĩ trưa nếu cả hai ở lỳ trong đây thì sẽ bị nghi ngờ mất thôi.

“Bảo bối, em nói chuyện với anh chút đi!!”

“Anh mau quay về phòng mình đi, đến tối chúng ta sẽ nói chuyện..ah..”

“Không chịu, anh không đợi đến lúc đó được. Có phải có con rồi em liền đá anh sang một bên không?! Trước đây không phải như vậy kia mà...Bảo bối!!”

“Chỉ lần này thôi...lần sau mà anh còn muốn làm vậy em liền đập chết anh!!” Gia Thụy thật sự bị anh làm phiền đến đau cả đầu, cậu cũng đành đồng ý cho xong.

“Tuân lệnh..”

Mộc Lăng liền vui vẻ, cậu kéo người Gia Thụy đối mặt với mình sau đó ôm hôn cậu. Cả hai hôn nhau gần hai mươi phút mới chịu dừng. Mộc Lăng hôn đến môi Gia Thụy đỏ lên sau đó lại di chuyện xuống ngực, anh không để lại dấu hôn ở nơi dễ thấy như cổ hay gáy, mà chỉ để lại dấu hôn ở chổ duy nhất mình anh được chạm vào thôi.

Quần của Gia Thụy đã bị cởi và quăng sang một bên, cậu ngồi trên bàn để cho Mộc Lăng tùy ý hôn. Cả hai quấn nhau trong phòng rất lâu, đến mức quá giờ ăn trưa rồi đặt đồ ăn vào phòng ăn.

Sau khi giao quyền cho Gia Thụy thì Mộc Lăng chỉ là nhân viên làm thuê, công việc thấy chưa vào đâu nhưng mấy chuyện nhảm nhí thế này thì anh là nhất. Gia Thụy có quyền thật nhưng đến đêm thì cũng phải xin thua anh ở trên giường.

...

Quay lại Nam Kình, lần đi chơi diễn ra khá thuận lợi nhưng trong lúc cả ba dùng bữa tối trước khi quay về khách sạn thì Nam Kình đã đau đầu rất nhiều. Phải nói đã đau hơn hai ba ngày rồi, cậu cảm giác như sắp nổ tung lên vậy.

Rồi những hình ảnh gì đó cứ hiện lên trong đầu cậu, Nam Kình đau đến mức chân tay run rẩy, chân đứng không vững mà té khụy xuống.

“Ahh...lạ quá...ahh...cút đi..tránh xa ra...”

“Nam Kình...em sao vậy? Nam Kình...”

“Anh à!!”

Gia Dương và Alex ôm Nam Kình lại, cậu cứ la hét cầu xin hãy buông tha...dường như kí ức trước đây dần phục hồi rồi thì phải. Nam Kình la hét rất lớn, cậu run rẩy lo sợ để rồi ngất đi trong lòng Alex.

“...”

Nam Kình tỉnh dậy trong đêm, Gia Dương và Alex rất vui mừng. Gia Dương đi đến ôm cậu vào lòng.

“Em tỉnh lại rồi!!”

Gia Dương rất vui mừng, anh vừa ôm vừa vuốt ve lưng cậu nhưng đổi lại là thái độ rất lạ của cậu. Nam Kình đẩy Gia Dương ra sau đó không nói gì mà nhìn cả hai.

“Tôi..tôi muốn gặp anh tôi, tôi muốn gặp Mộc Lăng!!”

Nam Kình cứ đòi gặp Mộc Lăng, cậu xô đẩy Alex và Gia Dương. Dường như đang ghét bỏ hai người họ.

“Anh...anh làm sao vậy? Có phải giận em không?”

Alex nắm tay Nam Kình vừa khóc vừa nói nghe rất tội. Nam Kình thật sự không biết làm gì nhưng rồi cũng đẩy cậu ta ra, cậu vội chạy vào nhà vệ sinh mà nôn.

“Nam Kình em làm sao...”

“Tránh ra..đừng đụng vào người tôi!! Tôi muốn gặp anh trai tôi”

“Có phải...em nhớ lại hết rồi...đúng không?” Gia Dương rút tay khỏi người cậu, anh cũng không muốn tin những gì mình vừa hỏi. Nhưng khi thấy phản ứng đó thì anh đã hiểu rồi.

Nam Kình không nói gì cả cậu đẩy cửa bỏ chạy ra ngoài. Còn Alex khụy người xuống cậu ta nhìn Gia Dương cả hai cũng không nói gì...Đến khi Nam Kình chạy khỏi bệnh viện thì cả hai mới lật đật chạy theo.

Nam Kình chân không mang gì, cứ như thế bỏ chạy ra khỏi bệnh viện. Bây giờ trời đã tối, cậu cứ như thế mà chạy về phía trước. Chạy rất xa trong đêm tối, cứ như người mất đi phương hướng...

Cậu không thể nghĩ gì, cũng không muốn nghĩ gì cả. Thứ mà Nam Kình muốn lúc này chính là quay về nhà của mình, quay lại cuộc sống của mình...Còn hiện giờ cậu vẫn nghĩ nó chỉ là một giấc mơ gì đấy.
Nhấn Mở Bình Luận