Lọc Truyện

Truyện Tàn độc lương duyên (bản tự dịch)

Chương 665: Đổ tội
Bên trong Lệ Các.
Tô Minh vốn đang uống trà, lúc này anh lại đặt tách trà xuống, nhếch miệng cười.
“Xem ra không phải người nào nhà họ Tô cũng kiên cường cứng cỏi. Ông anh tốt của mình cùng một vài người khác đã dần đầu âm thầm đầu hàng rồi. Còn có một số người hoảng hốt, sợ hãi, chỉ nghĩ làm thế nào để sống sót, cho dù trở thành quân cờ trong tay người khác cũng cam lòng”.
Tô Minh vô cùng rõ ràng mọi chuyện.
“Đi thôi, ra ngoài xem xem”, Tô Minh đứng lên, nói với Quan Khuynh Thành ở bên cạnh.
Quan Khuynh Thành gật đầu.
Hai người đi ra khỏi Lệ Các.
Thấy Tô Minh và Quan Khuynh Thành đi ra, những người ở bên ngoài mà dẫn đầu là Tò Vô Song mắt đều sáng lên, cậu chủ Tô Minh này đúng là đồ ngốc, không biết gì cả, chỉ cần anh ra đi ra khỏi Lệ Các thì nhiệm vụ mà õng hán giao cho
đã hoàn thành rồi.
“Cậu chủ Tô Minh, xin cậu hãy cứu nhà họ Tô!”, Tô Vô Song hiên ngang mà nói to, giọng điệu vô cùng nghiêm túc truyền khắp nhà họ Tò.
“Hở?”, Tô Minh nhướn mày: “Là sao?”
“Cậu chủ Tô Minh, hôm nay cậu mới đến nên không rõ khốn cảnh của nhà họ Tò. Hiện tại nhà chúng ta đang phải đối mặt với vấn đề tồn vong, không giấu gì cậu, gần đây 6 người thuộc cảnh giới chân hoàng, 30 người cảnh giới chân vương nhà họ Tô đã bị giết hại, cho dù Thái
thượng trưởng lão ra tay cũng không thể giải quyết được vấn đề”, Tò Vô Song chậm rãi nói, từ ngữ vò cùng rõ ràng: “Mà người đem đến tình hình nước sôi lửa bỏng này cho nhà họ Tô chính là cậu chủ Tô Ương. Hẳn cậu cũng biết cậu chủ Tô Ương hận nhà chúng ta đến mức muốn hủy diệt cả dòng họ như vậy đều là vì cậu ấy căm hận cậu”.
Tò Vô Song nhấn mạnh vào hai chữ “căm hận”.
Trực tiếp đổ tội cho Tô Minh.
Cậu chủ Tô Ương đối xử với nhà họ Tô như vậy đều là vì tên
nhãi Tô Minh không biết chui ở đâu ra.
“Thì sao?”, Tò Minh vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn cười, không buồn phủ nhận.
Thấy Tô Minh gần như là mặc nhận, Tô Vò Song vò cùng hưng phấn.
Vốn hắn cho rằng đổ tội cho Tò Minh khá khó. Không ngờ…
Hahaha.
Tên ngu ngốc này!
“Cậu chủ Tò Minh, cậu nhất định là một người biết nghĩ cho
người khác, hẳn cậu cũng không muốn thấy nhà họ Tô bị diệt vong, cậu nhất định phải cứu nhà họ Tô!”, Tô Vò Song kích động nói, trông có vẻ như cảm xúc của hắn đang rất dữ dội, trực tiếp đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Tô Minh.
Tò Minh vẫn cười.
“Cậu chủ Tô Minh, hiện tại, cậu xin lỗi trực tiếp cậu chủ Tô Ương cũng được, hòa giải cũng được, chỉ có người buộc nút mới có thể cởi nút”, Tô Vò Song càng nói càng tự tin, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân rất có tình có lý, nếu có thể để Tò Minh đi chịu chết luôn thì quá tốt.
Tô Vô Song nói xong thì cũng bất chấp tất cả.
Cộp.
Dập đầu.
Hắn dập đầu thật mạnh.
Những người khác nhà họ Tô cũng lũ lượt làm theo.
“Cậu chủ Tô Minh, xin cậu, chúng tôi vẫn muốn sống!”, Tô Vò Song rất thành thạo trong việc lòi kéo những người khác, khuôn mặt hẳn đỏ bừng, nói thật to, hoàn toàn không quan tâm trán mình đã rách ra.
Theo Tò Vô Song càng diên càng nhập vai, những người nhà họ Tô đến từ noi khác cũng quỳ xuống dập đầu hàng loạt.
Người càng ngày càng nhiều.
Ai nấy cũng mù quáng mà làm theo.
Hon nữa Tò Vô Song dường như cũng không sai, cậu chủ Tô Ương muốn hủy diệt nhà họ Tò chẳng phải đều là tại Tò Minh sao? Người buộc nút thì phải gỡ nút.
Hơn nữa mấy ngày này, rất nhiều người đã hoảng loạn, càng
lúc càng sợ hãi, bởi vì khát vọng sống sót nên cũng vội dập đầu cầu xin.
Chẳng mấy chốc đã có 400, 500 người tụ tập trước Lệ Các.
Âm thanh ồn ào càng lúc càng lớn.
“Dùng đạo đức để trói buộc người khác, nếu Minh Nhi đồng ý thì tức là đi chịu chết, không đồng ý thì cả nhà họ Tò sẽ coi nó là đứa ham sống sợ chết, không xứng làm con trai của gia chủ, không xứng làm người kế thừa nhà họ Tô”, cách xa đó, Tô Chấn Trầm lẩm bẩm nói, vẻ mặt vô cùng trầm trọng, khó coi.
vợ Tùy Thanh Liên của mình.
Mắt của Tùy Thanh Liên như muốn phun ra lửa.
Bà phần nộ đến mức sắp đánh mất lý trí rồi.
“Chết tiệt! Tò Cửu Hiển đáng chết một vạn lần!”, giọng nói của Tùy Thanh Liên tràn ngập sát ý, bà hiểu rằng chuyện này đều do Tò Cửu Hiến sắp xếp.
“Vì sao lại ngăn cản tôi? Nếu lúc trước chúng ta ra mặt đuổi đám người Tô Vò Song đi thì bây giờ cũng không ầm ĩ thế này!”, Tùy Thanh Liên trừng Tô
Chấn Trầm, bà muốn ra tay lắm rồi.
Vợ chồng hai người đã đến đây từ lâu.
Bà thấy con trai mình bị công kích, vốn muốn ra mặt thì lại bị Tô Chấn Trầm ngăn cản.
Kết quả.
“Minh Nhi đã lớn rồi”, Tô Chấn Trầm nói, nhưng trong lòng ông cũng hơi hối hận. Lúc trước ông muốn để Tô Minh tự mình xử lý, xem anh có thể giải quyết thê’ nào? Nhưng ông đã đánh giá thấp sức lòi kéo, cổ động người khác của Tô Vô
Song.
Ông đánh giá hắn quá thấp.
Hiện tại cho dùng ông có ra mặt cũng không có nhiều tác dụng.
Đã muộn rồi.

Nhấn Mở Bình Luận