Lọc Truyện

Truyền Nhân Thiên Y - Lương Siêu

"Theo bao nhiêu năm kinh nghiệm của tôi, chỉ sợ là cô Phương Vận kia không chỉ có ý với anh, mà nhiều khi đã động lòng, yêu anh thật rồi!"

 

"Như vậy là yêu rồi?"

 

"Đúng vậy, anh đừng nghĩ hai người chỉ mới gặp nhau một lần thì không thể yêu, có câu nói rất hay, tình yêu tựa như vòi rồng, lúc đến rồi có đỡ cách nào cũng không được!"

 

"Dù là hai người không quen biết đứng giữa đám người đông đúc, chỉ cần ánh nhìn chạm nhau một chút thôi cũng sẽ có khả năng nảy sinh chân ái như thường."

 

Lương Siêu: "......"

 

"Nhìn bộ dạng sõi đời của cô kìa, thành thật khai báo đi, trước giờ đã trải qua mấy mối tình rồi? Cha mẹ của cô biết không?"

 

"Hừ, tôi không thèm yêu thì có."

 

"Nhưng mà, tuy tôi chưa từng yêu đương, nhưng cũng có không ít người theo đuổi, cho nên tưởng phán đoán của tôi chắc chắn không sai."

 

Nói xong, liền móc tấm danh thiếp kia từ trong túi quần Lương Siêu ra, vẻ mặt giảo hoạt nói: "Thế nào? Có phải nghe tôi nói xong thì trong lòng cũng ngứa ngáy rồi đi?"

 

"Có muốn gọi điện thoại xin một cuộc hẹn không? Tôi hứa sẽ không mật báo cho chị Cung Vũ đâu."

 

"Cô hứa?"

 

"Có quỷ mới tin cô."

 

Đưa tay cầm lại tấm danh thiếp bỏ vào trong túi, hắn không thèm để ý tới Thượng Quan Nguyệt đang giật dây khuyến khích bên kia nữa, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

 

Chạng vạng tối.

 

Phương Vận đang ngồi ở phòng khách chán nản xem TV, trong lòng vẫn luôn nhộn nhạo cứ cách vài phút lại lấy điện thoại di động ra, mở album ra xem hình.

 

Đó là tấm ảnh cô chụp được nửa bên mặt của Lương Siêu.

 

Vừa xem ảnh, trên mặt coi lại bắt đầu treo lên một nụ cười ngọt ngào cười, xem đến xuất thần, tới khi có người mở cửa vào cũng không nhận ra.

 

"Vận Nhi."

"Vận Nhi?"

 

Phương Lệ kêu hai tiếng, thấy Phương Vận ngồi trên ghế sô pha hoàn toàn không để ý tới mình, anh ta hơi nhíu mày, chầm chậm đi qua, vừa tới gần liền thấy được cô nàng đang nhìn chằm chằm vào một tấm ảnh, nhìn đến mê mẫn.

 

"Ha ha......"

Nhấn Mở Bình Luận