Lọc Truyện

Takeshita Sakura tức giận mắng chửi: “Tôi thà chết chứ không hầu hạ anh ta!”

 

“Cô thật to gan!”

 

“Tôi là đại sư huynh của cô, có câu nói huynh trưởng như cha. Ngay cả lời của cha mà cô cũng không nghe hả!”

 

Lương Siêu: “…”

 

Thượng Quan Nguyệt: “…”

 

Bọn họ đã từng gặp qua người vô liêm sỉ, cũng đã từng gặp qua những kẻ vô liêm sỉ đến cùng cực nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải loại người vô liêm sỉ vô nhân đạo như Yamamoto!

 

Quả thực cặn bã tới mức Lương Siêu cảm thấy giết hắn ta khiến mình bẩn tay…

 

Trái lại, cô gái đến từ vương quốc Anh Đào kia lại có chút khí phách kiên cường.

 

Giây tiếp theo, khi nhìn thấy Takeshita Sakura đột nhiên rút con dao găm ra và muốn tự sát thì Lương Siêu đã điều khiển một cây kim châm đánh bật con dao găm ra xa.

 

“Anh đừng khinh người quá đáng!”

 

“Chẳng lẽ ngay cả tư cách chết mà tôi cũng không có sao!”

 

“Có!”

 

Lương Siêu gật gật đầu: “Nhưng cô không thể chết ở đây được, làm như vậy khiến người khác hoảng sợ phải làm sao? Chờ khi nào trở về, cô có thể tìm một chỗ không người rồi tùy ý cắt cổ hay mổ bụng cũng không ai quản cô.”

 

Takeshita Sakura ngẩn ra: “Anh, anh có ý gì?”

 

“Anh không những không muốn giết tôi mà còn muốn thả tôi đi ư?”

 

Lương Siêu không nói gì thêm. Trước tiên, hắn đã tên Yamamoto không biết xấu hổ ra khỏi phòng, sau đó vung tay rút toàn bộ kim châm lơ lửng quanh người Takeshita Sakura lại.

 

Tiếp đó, hắn vội vàng đi tới bên giường rút hại cây ngân châm phong ấn hai huyệt đạo trên người Thượng Quan Nguyệt ra. Thấy Takeshita Sakura vẫn còn chưa đi, hắn tùy ý phất tay với vẻ mặt lạnh lùng.

 

“Cô có thể đi được rồi.”

 

“Khi quay trở về nhân tiện chuyển lời của tôi rằng nếu như muốn mang cô gái này đi thì hãy phái mấy cao thủ chân chính tới đây. Gặp phải những ninja dưới cấp chẳng đủ để dọa người như thế này, tôi cũng lười giết.”

 

Takeshita Sakura cắn đôi môi đỏ mọng, cô ta yên lặng gật đầu rồi xoay người rời đi.

 

Có điều vừa đi tới cửa, cô ta xoay người lại cúi đầu với Lương Siêu.

 

Sau khi tiễn hai người đi, Lương Siêu lập tức kiểm tra toàn thân Thượng Quan Nguyệt xem có bị thương chỗ nào hay không.

Hắn vừa kiểm tra vừa khiển trách: “Tôi đã nói với em là không được rời khỏi tầm mắt của tôi rồi mà.”

 

“Có phải vì chưa từng gặp phải người xấu nên em không thấy sợ đúng không?”

 

“Giờ em đã thấy chưa? Nguy hiểm rình rập xung quanh em!”

 

Nhấn Mở Bình Luận