Lọc Truyện

 “Tôi gọi cho em vì tôi có chuyện này muốn nói với em, nhưng…"  

 

"Ồ, vấn đề này thật sự rất khó nói."  

 

Diệp Tiêu liền cau mày, thẳng thắn nói: "Anh Phương Lệ, anh em với nhau còn có chuyện gì không tiện nói chứ?"  

 

"Từ nhỏ anh đã bảo bọc em, trong lòng em, anh chẳng khác gì anh ruột. Nói cho em biết, anh có phải đang gặp khó khăn gì phải không? Em nhất định sẽ giúp đỡ anh!"  

 

Phương Lệ đảo mắt một hồi, thở dài một hơi.  

 

"Tiểu Tiêu, không phải anh gặp khó khăn, mà là em gặp khó khăn!"  

 

"Không dám giấu diếm gì, vừa rồi anh đi tìm chị của em, nhưng ở ngoài phòng làm việc của cô ta, anh lại nghe thấy cô ta và Lương Siêu đang âm mưu gì đó."  

 

Nghe thấy cái tên Lương Siêu, sắc mặt Diệp Tiêu lập tức âm trầm xuống.  

 

"Bọn họ đang có âm mưu gì?"  

 

"Là, âm mưu làm thế nào để lấy đi một phần cổ phần của Tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh mà em đang nắm giữ, có thể không đánh mà thắng, không tốn một đồng mà có thể cướp nó từ tay em."  

 

"Mẹ kiếp!"  

 

"Đó là do cha em để lại! Bọn họ nghĩ cũng đừng hòng nghĩ tới!"  

 

"Ai nói không phải chứ? Lương Siêu cũng biết chuyện này quá khó khăn, cho nên mới đề nghị chị của em tìm cơ hội lặng lẽ mà..."  

 

"Diệt trừ em."  

 

"Cái, cái gì?"  

 

Diệp Tiêu trợn to hai mắt, trong lúc nhất thời đầu đầy mồ hôi lạnh, sống lưng cảm giác ớn lạnh!  

 

Anh ta biết Lương Siêu có năng lực như thế nào, mà còn là một vị y thánh tinh thông dược lý!  

 

Thật dễ dàng giết người, thần không hay quỷ không biết.   

 

"Vậy chị ấy nói như thế nào? Nhất định sẽ không đồng ý!"  

 

"Chà, đúng vậy."  

 

Phương Lệ gật đầu và nói: "Ngay lập tức chị gái của em không đồng ý. Nhưng sau khi do dự khoảng mười phút, cô ấy cuối cùng đã đưa ra câu trả lời là, mong Lương Siêu cho cô ấy ba ngày để suy nghĩ."  

 

Xoạc!  

 

Diệp Tiêu trong lòng run lên, khóe miệng không tự chủ được mà giật giật.  

 

Cân nhắc……  

 

Điều đó có nghĩa là gì?  

 

Nghĩa là trong lòng đã có sát tâm rồi, chẳng qua là vì tình nghĩa chị em ruột thịt mà không nỡ ra tay!  

 

Nếu như ba ngày sau Lương Siêu lại châm dầu vào lửa, như vậy cái mạng nhỏ của anh ta. . .  

 

Diệp Tiêu không dám nghĩ nữa, Phương Lệ cũng không nói thêm gì nữa.  

 

"Tiểu Tiêu, em là người thông minh, cho nên anh cũng sẽ không nhiều lời nữa, người anh này nhìn em lớn lên, nên anh chỉ có thể nhắc nhở em một câu cuối cùng."  

 

"Thời gian của em, nó thực sự không nhiều."  

 

"Hoặc là ra tay mạnh mẽ trước, hoặc là  chịu đựng hậu họa phía sau, em nên thực sự phải cân nhắc kỹ lưỡng."  

Nói xong, anh ta liền cúp điện thoại.  

 

Nhìn cảnh sông nước tráng lệ ngoài cửa sổ, khóe miệng anh liền hiện lên một nụ cười khinh bỉ.  

 

"Khuynh Thành, tôi không chỉ một lần cho cô cơ hội, nhưng cô một lần cũng chưa từng trân trọng nó, ngược lại vẫn nguyện ý khinh thường tôi!"  

Nhấn Mở Bình Luận