Thảo nào quan hệ giữa Cố Kình Quân và Cố Hỉ Tâm khiến cho người ta cảm thấy xa xa cách cách như vậy.
Hóa ra là do không phải máu mủ tình thân, cho nên anh đối với Cố Hỉ Tâm mới có thể lạnh lùng một cách dứt khoát như thế.
"Có chuyện gì sao? Sao đột nhiên cháu lại hỏi tới chuyện này?"
Tím Trân thấy Vũ Tình hôm nay đột nhiên lại có hứng thú hỏi đến chuyện riêng tư của Cố Kình Quân, chau mày thắc mắc nhìn cô mà hỏi.
Advertisement
Có lẽ nào...
Vũ Tình đã bắt đầu rung động, bắt đầu quan tâm đến thiếu gia nhà bà rồi? "Không có gì đâu ạ, cháu chỉ đột nhiên thấy tò mò thôi."
Vũ Tình tươi cười tự nhiên đáp.
Thím Trần nghe cô nói vậy cũng không thắc mắc thêm nhiều nữa, yên lặng ngồi bên cạnh Vũ Tình.
Advertisement
"Kình Quân có về nhà không ạ?"
"Vẫn chưa.
Lễ đính hôn của Hỉ Tâm tiểu thư vẫn đang diễn ra mà, có lẽ cậu ấy đang ở hôn lễ"
"Sức khỏe của cháu thế nào rồi? Đã đỡ hơn chút nào chưa?"
"Đã đỡ hơn rất nhiều rồi ạ"
Vũ Tình thành thật trả lời.
"Vậy thì tốt.Ở trong bệnh viện lâu ngày thế này cũng chán.Bây giờ bác về nhà chuẩn bị đồ ăn, cháu có muốn bác đem theo gì đến cho cháu không?"
Đồ sao? Vũ Tình trâm ngâm một lát rồi giống như nhận ra điều gì đó, cô quay đầu qua nhìn Trần Hân: "Thím đem tập vẽ của cháu đến đây được không ạ? Còn có bút chì màu, cháu đều để ở trên bàn trong phòng cháu "
"Được, bác nhớ rõ rồi.Vậy bác đi về nhà trước nhé, lát nữa sẽ đem tới cho cháu đồ cháu cần"
"Vâng, cảm ơn bác"
Ngày hôm nay đối với Tấn Phong thật sự là mệt mỏi khi gặp ai cũng phải tỏ ra vui vẻ mà mỉm cười dù cho trong lòng đang chẳng cảm thấy vui vẻ gì cả.
Cố Hỉ Tâm hôm nay dụng tâm chuẩn bị một bộ đồ ngủ ngắn mỏng manh, chỉ vừa vặn dài qua mông một chút, phân ngực khoét xẻ sâu để lộ ra cảnh xuân đầy đặn khiến cho người ta nhìn vào nhìn cảm thấy nóng mãi.
Cô ta đứng trước gương quan sát dáng vẻ của bản thân hiện tại, cảm thấy vô cùng quyến rũ liền gật đầu một cái.
Hôm nay cô ta quyết định nhất định mình phải chính thức trở thành người phụ nữ của Tấn Phong, cũng như phải biến anh trở thành người đàn ông của mình.
"Tốt, đi thôi"
Cố Hỉ Tâm nói rồi bưng khay cà phê đang được đặt trên bàn lên mà hướng thẳng về phía phòng làm việc của anh, cẩn thận gõ cửa.
"Vào đi"
Có được sự cho phép của anh, Cố Hỉ Tâm mới đẩy cửa bước vào trong.
Tấn Phong lúc này đã gõ laptop, cũng không để ý tới cô ta lắm.
"Cả ngày hôm nay bận rộn rồi, vậy mà anh vẫn có sức làm việc sao?"
Cố Hỉ Tâm đặt khay cà phê xuống bàn rồi vòng tay ôm lấy Tấn Phong: "Hôm nay rốt cuộc chúng †a cũng thuộc về nhà rồi"
Tấn Phong cảm nhận được cảm giác mềm mại cùng ấm nóng đang truyền đến từ phía sau gáy mình, hành động của anh liền ngưng lại.
Tấn Phong buông tay ra khỏi laptop rồi vươn tay ra kéo Cố Hỉ Tâm qua bên cạnh mình, liền thấy được dáng vẻ quyến rũ của cô ta.
Tấn Phong biết rõ Cố Hỉ Tâm là vì ai mà dụng tâm như vậy nhưng anh lại không cảm thấy bị cô ta kích thích một chút nào.