Lọc Truyện

Truyện Hồn Ma Kỹ Nữ

Bà cố nhìn thứ trắng trắng mập mập này, trông như một cuộn bánh gạo trắng, nhưng lại lớn hơn nhiều so với bánh gạo. Cái đầu tròn vo, đôi mắt đen nhỏ híp lại như một sợi chỉ. Không có mũi, miệng toét đến tận mang tai.

Bà cố đã từng nghe người khác nói qua về thứ này, nó được gọi là nhục bồ tát. Gặp phải binh hoang mã loạn thứ này liền xuất hiện. Không biết nhục bồ tát này rốt cuộc đến bằng cách nào, nhưng ai ai biết rằng thứ này ăn thịt người. Có điều những con nhục bồ tát này phải đợi đêm đến mới dám ra ngoài ăn thịt, bởi vì nó không sợ thứ gì khác chỉ sợ duy nhất ánh nắng mặt trời. Hơn nữa nó là loại ưa mềm sợ cứng, nếu nó biết bạn sợ nó, sẽ lập tức đuổi theo rất chặt, ngược lại nếu thấy bạn không sợ hãi, thì nó sẽ có chút do dự.

Nghĩ đến lai lịch của nhục bồ tát này, trong lòng bà cố tràn ngập sợ hãi, nhưng bà buộc bản thân phải trấn tĩnh lại, nếu như bà hoảng loạn Thanh Liên sẽ càng hoảng hơn. Thanh Liên rất nhát gan, một khi cô nàng sợ hãi, đoán chừng ngay cả chân cũng không nhấc lên nổi.

Bà cố an ủi Thanh Liên, có ta ở đây em đừng sợ, thứ này rất sợ mặt trời, lát nữa sương mù tan mặt trời xuất hiện, nó sẽ chạy thôi. Chúng ta cứ từ từ đi, không thể chạy, nếu chúng ta chạy nó sẽ biết chúng ta sợ nó, nhất định sẽ đuổi theo.

Thanh Liên nghe thấy bà cố nói, tin là thật, chủ tớ hai người dắt tay nhau, bình tĩnh men theo triền núi đi về phía trước.

Lúc mới bắt đầu vẫn khá ổn, tiếng chân nhảy lộp cộp dưới nền đất, tiếng kêu oa oa oa, so với tốc độ di chuyển của hai người họ vẫn không khác là bao, khoảng cách vẫn luôn được duy trì một cách vừa phải. Đi thêm được một lúc, có lẽ nhục bồ tát này cũng bắt đầu sốt ruột rồi, bất ngờ bật nhảy gia tăng tốc độ lên nhanh hơn.

Bà cố nghe thấy tiếng nhảy gấp gáp của nhục bồ tát, lập tức kéo Thanh Liên Nhi bước những bước dài hơn, tần suất di chuyển cũng nhanh hơn.

Nhục bồ tát nhìn thấy tốc độ di chuyển của họ gia tăng, biết được hai người này rõ ràng đang sợ mình, thế là bắt đầu gấp rút đuổi theo.

Thanh Liên Nhi nghe thấy tiếng oa oa không ngừng vang lên phía sau, hỏi bà cố tôi, tiểu thư, nó đang đuổi theo chúng ta rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Bà cố nghiến răng nói, liều với nó thôi. Bà cúi người nhặt lấy một hòn đá ném về phía nhục bồ tát. Cú ném ấy cũng rất chuẩn xác, thoáng cái đã rơi trúng vào đầu của nó. Nào ngờ hòn đá vừa đập vào đầu của nhục bồ tát đã lập tức văng ra xa. Con vật này dường như cũng không hề cảm thấy đau đớn chút nào, vẫn toét miệng cười nhảy về phía hai người họ.

Bà cố lúc này mới hoảng sợ hết hồn, kéo Thanh Liên Nhi bỏ chạy. Thế nhưng do đang ở trên triền núi, đường cũng không hề dễ đi, chủ tớ hai người lảo đảo chạy thục mạng, âm thanh oa oa phía sau cũng không hề dừng lại. Bà thầm nghĩ, sương mù dày đặc này hãy mau tan đi, mặt trời mau mau ló dạng đi. Thế nhưng đám sương mù này dường như đang chống lại bà, hai người bọn họ chạy suốt nửa giờ đồng hồ mà chúng vẫn chưa tan đi, ngược lại còn dày đặc hơn.

Lúc này cả hai đều không chạy nổi nữa, thở hổn hển. Thanh Liên Nhi đầy bà cố tôi về phía trước, bảo bà chạy trước, để cô ấy ở lại ngăn nhục bồ tát. Bà cố lại bảo Thanh Liên Nhi chạy trước, bà ở lại cản nó là được. Hai người đẩy tới đẩy lui, bên tai tiếng oa oa càng lúc càng gần, mắt thấy con nhục bồ tát đó đã gần đến trước mặt rồi. Lúc này từ trong sương mù bỗng xuất hiện một bà lão lưng gù.

Bà lão này chống gậy, trên người mặc một chiếc áo ngắn màu xám tro có vài chỗ vá, đi đứng có hơi xiêu vẹo. Bà lão nghe thấy chủ tớ hai người nhường tới nhường lui, bèn nói, các cô đừng giành nhau nữa, chi bằng để ta qua trước đi, nhường ta qua trước, có được không?

Bà cố nhìn thấy bà lão này chân đi không vững, quần áo lại có chỗ rách, vội vã nói, phía sau có một con nhục bồ tát đang chạy đến, bà đừng qua đó, mau chóng chạy đi.

Bà lão nhìn bà cố tôi cau mày hỏi, ta chạy đi đâu được? Phía sau là vách núi rồi.

Bà cố nghe bà lão nói là vách núi, vẫn còn không tin, trong sương mù bà nhích tới vài bước, phía trước quả nhiên là vách núi. Bên dưới vách núi cũng là sương mù dày đặc, nhìn không rõ sâu bao nhiêu. Bên cạch vách núi là một cây đại thụ xiêu vẹo, bà nghĩ tới nghĩ lui, bèn gọi Thanh Liên Nhi và lão bà nhanh chóng trèo lên cây.

Bà lão chân què tát bà cố tôi một cú trời giáng, nói ta như thế này mà cô bảo ta leo lên cái cây đó sao? Tránh ra tránh ra. Lúc bà lão ấy nói câu này, thái độ vô cùng tệ. Điều này đã khiến bà cố tức giận. Thế nhưng nhục bồ tát sắp đuổi đến nơi rồi, bà tự nói với bản thân mình, không thể chấp nhặt với một bà lão vô tri được.

Có điều bà lão đó vốn không hề để ý tới bà cố tôi, cứ kiên quyết đi về hướng ngược lại. Bà cố nói, phía sau chính là nhục bồ tát, một lát nữa nó sẽ ăn thịt bà.

Bà lão chân què nheo mắt nhìn bà cố tôi nói, ta sống đến chừng này, chỉ có ta ăn thịt người khác, ai dám ăn ta?

Nói rồi, bà lão chống gậy đi vào trong làn sương mù. Chưa đến một lúc sau, từ trong đám sương dày đặc truyền đến tiếng bộp bộp, đó là tiếng bà lão chân què dùng gậy đánh nhục bồ tát. Ngoại trừ tiếng đánh nhau này, còn có tiếng mắng chửi lanh lảnh của bà cụ, gì mà bà ngoại em dâu sao không đi chết hết đi, còn xuất hiện làm gì. Bà cố từ nhỏ tới lớn ở trong chốn khuê phòng, lúc nào nghe thấy những lời mắng chửi thô tục như vậy mặt cũng đỏ bừng vì xấu hổ.

Có điều may là qua được một lúc, tiếng đánh người và tiếng chửi mắng cuối cùng cũng dừng lại, bà lão chân què chống gậy từ trong sương mù quay trở lại. Mà tiếng oa oa đó cũng dần dần lùi xa.

Bà lão mặt đầy khiêu khích nhìn bà cố tôi hỏi, hai người các cô đang muốn đi đâu vậy?

Thanh Liên bị bà lão nhìn đến không dám lên tiếng, bà cố hiểu rõ, bà lão này lúc nãy vừa cứu mạng họ, chắc chắn không phải người xấu. Bà cố nói với bà ấy rằng, chúng tôi muốn đến trạm tàu hoả ở phủ Dịch Thành.

Bà lão hừm một tiếng, cái gì mà phủ Dịch Thành, bây giờ đã đổi thành huyện Dịch Thành rồi. Còn nữa, hai người muốn đi đến trạm tàu hoả Dịch Thành, sao lại đi đường này? Ngược hướng rồi, đường này đi thêm nửa ngày nữa là đến Đằng Châu rồi.

Bà cố tôi ngượng ngùng nói, từ lúc sáng sớm trời đã dày đặc sương mù thế này rồi, chúng tôi không phân biệt rõ phương hướng nên mới đi đến đây.

Bà lão chân què lại hừm một tiếng nói, con gái à, không có việc gì thì đừng đi lung tung, hiện giờ binh hoang mã loạn. Nói xong câu đó, bà lão lại quay đầu đi vào trong sương mù, nói với chủ tớ hai người ho, theo ta, đừng đi lạc nữa.

Trong đám sương, bà cố tôi theo bà lão chân què đi suốt nửa giờ đồng hồ, mới ra khỏi núi. Sau khi ra khỏi núi rồi, lại đi theo bà ấy thêm nửa canh giờ nữa, mới đến được ngã 3 đường.

Bà cố vừa nhìn con đường này liền biết ngay, đây chính là chỗ hôm qua tên đánh xe mặt đen đã dẫn họ đến.

Bà lão nói với bà cố tôi, ta đưa các cô đến đây thôi, các cô tự đi tiếp đi, ta còn phải về nấu cơm. Nói xong câu này, không đợi bà cố trả lời, bà lão đã quay đầu đi rồi. Bà tôi ra hiệu cho Thanh Liên, cô nàng lập tức hiểu ý, lấy từ trong túi ra mấy đồng bạc đuổi theo, kiên quyết nhét vào tay bà lão.

Bà lão chân què lập tức thay đổi nét mặt, ném mấy đồng tiền xuống đất, ta cần thứ này để làm gì? Bà lão quay đầu nheo mắt nhìn thẳng vào bà cố tôi, khiến bà tôi trong lòng phát hoảng.

Sau khi bà lão đi rồi, Thanh Liên cứ liên tục than thở, trên đời này sao lại có người không thích tiền chứ?

Bà cố lắc đầu nói, câu này không đúng, bà ấy đâu phải người.

Thanh Liên Nhi nhặt xong mấy đồng bạc dưới đất lên, hỏi bà cố tôi, sao vậy, đó mà không phải người sao?

Bà cố còn chưa kịp trả lời, trên con đường lớn phía xa bỗng xuất hiện một chiếc xe ngựa, Thanh Liên vội vàng dang hai tay ra cản lại. Người đánh xe là một ông lão khoảng hơn 50 tuổi, sau khi để hai người họ lên xe, ông nói, ở nơi hoang vu thế này, hai người sao lại đứng đây chờ xe?

Bà cố cười nói, hai người chúng tôi từ Đài Nhi Trang đi bộ đến đây, đi đến nửa đêm thì mệt quá không đi nổi nữa.

Chiếc xe ngựa này phóng trên đường lộ rất nhanh, chưa đến giờ cơm trưa thì đã tới được Dịch Thành rồi. Trước khi xuống xe, bà cố đã hỏi thăm được thời gian hoạt động của tàu hoả. Biết được tuyến xe gần nhất sắp khởi hành là vào một giờ chiều.

Bà cố đã trực tiếp nhờ người đánh xe dẫn bọn họ đến trạm tàu hoả. Trả xong tiền xe, chủ tớ hai người đứng trước cửa trạm nhìn người đến người đi, nhất thời có chút lúng túng.

Nơi xa nhất họ từng đi chính là lên thị trấn, nơi náo nhiệt nhất chính là hội làng ở trên trấn. Thế nhưng trạm tàu hoả này, so với hội làng thì đông người hơn rất nhiều. Hơn nữa hai bên trạm xe buôn bán đủ thứ, nào là quần áo, vải vóc, bánh ngọt, còn có người biểu diễn tạp kỹ....khiến hai người họ nhìn đến loá mắt, thấy cái này cũng thật vui, cái kia lại thật thú vị.

Một lúc sau, Thanh Liên không còn muốn rời đi nữa, bà cố phải kéo cô nàng, còn không đi nữa là không ngồi được xe đâu.

Chủ tớ hai người bước vào trạm xe, hỏi thăm người ta muốn đi tàu hoả thì phải làm sao, một người đàn ông mặt sẹo chỉ vào chỗ cửa nói, hai người đến đó đi. Bà cố và Thanh Liên Nhi cảm ơn ông ấy, sau đó đi về phía cửa. Nào ngờ khi đến cửa lại bị một người mặc đồng phục chặn lại, Thanh Liên Nhi nghiêm mặt hỏi người đó, dựa vào cái gì mà họ có thể đi tàu hoả còn chúng tôi thì không?

Người mặc đồng phục trợn mắt nhìn Thanh Liên Nhi, bọn họ có vé, cô có không?

Thanh Liên Nhi lúc này mới nhận ra, muốn ngồi tàu hoả phải mua vé tàu. Cùng lúc đó cô nàng cũng nhận ra, tên mặt sẹo lúc nãy là cố ý trêu đùa hai người họ. Thanh Liên nghĩ thông đạo lý này rồi, liền nổi giận đùng đùng, vác theo hành lý muốn đi tìm tên mặt sẹo đó tính sổ. Bà cố kéo cô nàng lại, chúng ta đi mua vé trước, mua vé xong lại đi tìm tên đó tính sổ cũng không muộn.

Hai người đi đến cửa mua vé, mới biết vé này không phải tuỳ tiện muốn mua là được, có vé từ phía nam đi Nam Kinh, có vé từ phía bắc đi Tế Nam. Qua Tế Nam là Thiên Tân, qua Thiên Tân mới đến Bắc Bình. Hơn nữa một vé chia thành 3 hạng ghế, lấy Bắc Bình làm ví dụ, vé hạng nhất là 10 đồng, vé hạng hai 6 đồng, vé hai ba lại chỉ có 2 đồng.

Chủ tớ hai người tính toán một lúc, muốn mua vé hạng ba. Thế nhưng người kia nói với họ, vé hạng ba đã bán hết rồi. Hai người nói vậy thì vé hạng hai đi, kết quả người đó nói vé hạng hai phải thêm 2 đồng nữa. Hai người liền hỏi, chẳng phải đã nói vé hạng hai là 6 đồng sao? Sao vẫn phải thêm 2 đồng nữa? Người bán vé nói, bây giờ vé tàu khan hiếm, muốn mua thì mua nhanh, không mua phía sau vẫn còn đầy người muốn mua kìa.

Thanh Liên và bà cố tính toán lại một chút, bây giờ thêm 2 đồng nữa là 8 đồng, hai người thì là 16 đồng rồi, không bằng mua luôn ghế hạng nhất. Bà cố cân nhắc thấy cũng đúng, vậy thì mua ghế hạng nhất đi. Ai ngờ vừa nói muốn mua vé hạng nhất, người đó liền nói với họ, vé hạng nhất phải thêm 5 đồng nữa.

Thanh Liên Nhi nghe xong liền nổi nóng, đập cửa sổ nói, các người đúng là bọn ăn lời cắt cổ, chia chát với nhau thế nào vậy?

Người bán vé ngồi bên trong cửa sổ cười hề hề nói, tôi chính là ăn lời cắt cổ đó thì làm sao? Muốn mua thì nhanh mua, không mua mau đi chỗ khác.

Thanh Liên Nhi thấy người bán vé ngang ngược như vậy, máu nóng của nha hoàn nhà danh giá liền nổi lên. Nếu như không có bà cố giữ lại, cô nàng đã trèo lên trên quầy bán vé luôn rồi.

Thanh Liên Nhi và người bán vé cãi nhau một lúc, những người đợi mua vé phía sau đã sốt ruột, tới tấp hỏi chủ tớ hai người họ, các cô có mua không, không mua thì mau tránh ra.

Đang lúc bà cố vẫn còn lưỡng lự, người bán vé đã rao lớn, một vé hạng nhất, hai vé hạng hai, chỉ còn lại 3 vé thôi. Hành khách phía sau lưng hai người bắt đầu kêu la, tránh ra tránh ra, tôi mua tôi mua...không gian bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Lúc này một thanh niên anh tuấn mặc trường sam, đầu đội mũ phớt, chen chúc trong đám đông bước tới, ném một xấp tiền lên quầy vé nói, 3 vé này tôi mua.

Bà cố nghe thấy vậy liền nghĩ, nếu để cậu ta mua cả 3 tấm vé này vậy thì không được, chúng ta làm sao đi đây? Nghĩ vậy bà đưa tay ra ngăn cậu ta lại. Tay vừa đưa ra, bà cố đã lập tức sững người, cái tên đẹp trai này sao lại nhìn quen mắt vậy chứ?

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận