Lọc Truyện

Bà cố vừa nghe nói tên Tôn Chí Thành này bị Trương Bộ Vân bắn chết, lập tức trở nên căng thẳng. Mặc dù vậy, nhưng cũng không đến mức làm rối loạn tình hình, bà suy nghĩ một lát rồi hỏi Trương Bộ Vân, Trương hội trưởng, e là ở đây có hiểu lầm gì đó rồi chăng, ngài đợi lát, ta gọi Tôn Chí Thành qua cho ngài hỏi kĩ một lần.

Bà cố nói xong những lời này liền gọi râu quai nón qua, Chí Thành, tới đây.

Râu quai nón đang ngồi trên bàn hội trưởng ở trong nhà, trò chuyện cùng Hoàng Phủ Nhân rất vui vẻ, nghe thấy bà cố tôi gọi, liền vội vã đứng dậy bước tới. Hắn đi tới trước mặt bà cố, bà chỉ vào Trương Bộ Vân nói, Chí Thành, ngươi nhìn xem, đây là Trương hội trưởng. Trương hội trưởng nói hai người là bạn bè, chuyện này sao ta chưa từng nghe ngươi nhắc tới vậy?

Râu quai nón nhìn Trương Bộ Vân, lại nhìn bà cố tôi, chớp chớp mắt nói, Trương hội trưởng thì ta biết, là đại anh hùng đại hào kiệt ở Chư Thành của chúng ta. Nhưng mà đương gia à, đây là lần đầu tiên ta gặp Trương hội trưởng, trước đây chưa từng gặp qua.

Nghe râu quai nón nói vậy, bà cố tôi hài lòng gật đầu, nói, được rồi đi đi, Trương hội trưởng nói rồi lát nữa sẽ mời chúng ta ăn một bữa ngon, ngươi đừng khách sáo nhé.

Râu quai nón vui mừng mở miệng nói, Trương hội trưởng mời khách ta sẽ không khách sáo đâu, sao ta lại khách sáo chứ?

Bà cố sợ râu quai nón nói nhiều sẽ lộ ra sơ hở, liền nói với hắn, được rồi, ngươi sang kia đi, đợi lát nữa mở tiệc nhớ kính Trương hội trưởng mấy ly đấy.

Sau khi râu quai nón đi, ánh mắt Trương Bộ Vân loé lên tia nghi ngờ. Tôn Chí Thành trước đây quả thực từng có mối liên hệ với Trương Bộ Vân, hai người cũng đã từng xảy ra mâu thuẫn. Có điều lúc đó Trương Bộ Vân vẫn chưa làm nên trò trống gì, chỉ là thủ hạ dưới trướng của Tống Hoán Kim, mà Tôn Chí Thành ở trấn Phượng Đài đã có một thế lực nhất định rồi. Có điều năm tháng trôi đi không suôn sẻ, sau khi Tôn Chí Thành xảy ra xung đột với Tống Hoán Kim và Trương Bộ Vân, tiếp đến lại giao chiến với các băng nhóm ở vùng lân cận, cuối cùng bị thương mà chết. Các huynh đệ trong bang cũng người thì chết, kẻ thì tản mác khắp nơi.

Trương Bộ Vẫn đã từng gặp qua Tôn Chí Thành, có điều lần gặp đó là ở khoảng cách khá xa. Trương Bộ Vân nói hắn đã giết chết Tôn Chí Thành, lời này cũng không phải nói dối, bởi vì chính hắn đã tự tay bắn bị thương Tôn Chí Thành. Tôn Chí Thành cũng vì phát súng này của Trương Bộ Vân, cuối cùng bị thương quá nặng không qua khỏi.

Khoảng thời gian đó trên giang hồ lưu truyền rằng Tôn Chí Thành là bị Trương Bộ Vân bắn chết.

Nhưng bây giờ Trương Bộ Vân nhìn thấy Tôn Chí Thành vẫn chưa chết, trong lòng cảm giác có phần kì lạ. Có điều kì lạ thì kì lạ, Trương Bộ Vân cũng đã nghĩ đến một điều, năm đó khi Tôn Chí Thành bị thương đã đem tin tức bản thân bị thương nặng mà chết loan truyền ra ngoài, nhằm che giấu tung tích, loại khả năng này cũng không phải không có.

Trương Bộ Vân thấy Tôn Chí Thành không nhận ra mình cũng có thể giải thích được, bởi vì lúc đó khi Tôn Chí Thành nổi danh, Trương Bộ Vân vẫn còn là một tên vô danh tiểu tốt.

Mặc dù nói là vậy, nhưng Trương Bộ Vân có được ngày hôm nay tuyệt đối cũng không phải là hữu danh vô thực, tất cả đều dựa vào mưu mô và sự gan dạ của bản thân. Đối với chuyện Tôn Chí Thành chưa chết này, cùng với sự xuất hiện của một Thạch Hựu Đường không biết từ đâu ra, Trương Bộ Vân vẫn giữ lại vài điểm nghi hoặc trong lòng. Nếu như trước đây đến nhờ cậy hắn đều là người ở Chư Thành và Cao Mật thì rất dễ nói rồi vì đó đều những nơi hắn biết rất rõ, chỉ cần đi thăm dò là có thể tra ra được.

Tôn Chí Thành thì không vấn đề gì, có tin đồn rằng hắn ở miền quan ngoại (vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan) là một nhân vật không dễ đụng vào, chỉ có điều bị truy đuổi rất dữ dội, nên mới chạy đến quan nội (miền tây Sơn Hải Quan). Thế nhưng từ trước đến nay chưa từng nghe đến chuyện Tôn Chí Thành có đại ca, hơn nữa tên đại ca này còn biết nói giọng địa phương nữa.

Cho nên lúc Trương Bộ Vân đi nghe ngóng về Thạch Hựu Đường của trấn Phượng Đài chẳng tra ra gì cả, hắn đã rất nghi ngờ, có điều dù nghi ngờ thế nào, Trương Bộ Vân cũng không thể đánh mất thân phận, không thể để Thạch Hựu Đường đến đưa danh thiếp mà mình lại không trả lời được. Nếu thật sự là vậy, một là sẽ khiến bản thân mất đi phong thái lễ tiết, hai là, chuyện này nếu như truyền ra ngoài, ở vùng Cao Mật Chư Thành này sẽ không thể bưng bít được, người ta sẽ nói rằng Trương Bộ Vân bị một người ngoài doạ cho sợ mất mật.

Cho nên sau khi Trương Bộ Vân gửi thiếp mời trở lại, hắn vẫn luôn nghĩ xem tên Thạch Hựu Đường này rốt cuộc là người thế nào, nhưng khi Thạch Hựu Đường thật sự đến rồi, chẳng những không xua tan được nghi ngờ của Trương Bộ Vân, ngược lại còn khiến hắn phải nghĩ ngợi nhiều hơn.

Không nói những chuyện khác, nhưng có một điều, khi Trương Bộ Vân bắt tay với bà cố tôi hắn đã nghi ngờ rồi, tay của người này tại sao lại mềm như vậy? Phải biết rằng, những người ở đây không phải thường xuyên cầm đao thì là cầm súng. Những người dùng đao súng thời gian dài, trên tay không có vết chai sạn là điều không thể nào.

Mặc dù trong lòng biết chuyện là vậy, nhưng lại không thể hỏi, hỏi ra thì sẽ thể hiện bản thân là người không có trình độ. Cho nên Trương Bộ Vân đã đổi một câu khác để hỏi bà cố tôi, Thạch đại đương gia có huynh đệ tốt như vậy thật không đơn giản, nhưng sao ở vùng Chư Thành này đã lâu vậy rồi mà ta lại chưa từng nghe đến tên tuổi của Thạch đương gia chứ?

Bà cố tôi thở dài nói, ta mới đến đây chưa lâu, trước đây vẫn luôn ở Từ Châu, thế nhưng gần đây nơi đó chiến tranh ác liệt, Lưu Trĩ này cũng không phải tốt đẹp gì, thấy ta có nhiều người ngựa nên muốn ta lên làm sư đoàn trưởng. Ta liền nghĩ, có thể lên làm sư đoàn trưởng thì cũng không tệ, nhưng sau khi ta đến rồi tên Lưu què này lại giở trò, hắn không nhắc gì đến chuyện sư đoàn trưởng nữa cả. Ta bèn dẫn theo người đến đánh nhau một trận với Lưu Trĩ, nhưng vũ khí và trang bị của bọn họ đều không thể sánh bằng bọn ta. Tuy vậy trong trận đánh này, người của ta đều bị tổn hại trầm trọng. Cho nên lần này ta đến Chư Thành hi vọng có thể theo Trương hội trưởng gầy dựng tương lai mai sau.

Bà cố nói những lời này hay đến nỗi khiến Lưu Kim Toả cũng phải thán phục, Lưu Kim Toả không hiểu, tại sao bà cố tôi lại có thể nghĩ ra được những lời đó ngay trong lúc này chứ? Lưu Kim Toả không biết rằng từ tối qua đến hôm nay suốt lúc đi đường, bà cố tôi vừa đi trong lòng vừa nghĩ đến tình huống và cách đối phó thế nào. Trường hợp này không biết bà cố đã nghĩ đến nó trong đầu bao nhiêu lần rồi.

Trương Bộ Vân nghe bà cố nói vậy, bật cười ha ha nói, đó là đương nhiên, đó là đương nhiên, Thạch đương gia nếu đã đến rồi thì cứ xem Chư Thành như nhà của mình, sau này chúng ta cùng nhau xây dựng một vùng trời riêng. Trương Bộ Vân nói đến đây, ghé sát vào tai bà cố tôi khẽ nói, chuyện này Hồ Tam Thái Gia đã xem qua cho ta rồi, sau này vùng Sơn Đông này sẽ thuộc về Trương mỗ. Thạch đương gia sau này theo ta, ở vùng Sơn Đông không phải lo gì nữa, muốn người có người, muốn tiền có tiền. Trương Bộ Vân nói xong, vỗ một cái thật mạnh lên đùi bà cố tôi.

Từ lúc bước vào ngôi nhà này, cho tới lúc ngồi vào bàn, ngay cả lúc bị Trương Bộ Vân hỏi về chuyện của Tôn Chí Thành, bà cố mặc dù căng thẳng có điều chưa bao giờ rơi vào thế hoảng loạn cả. Nhưng khi Trương Bộ Vân vỗ lên đùi bà, bà cố suýt chút nữa như muốn nổ tung.

Thử nghĩ mà xem, bà cố tôi lúc đó chỉ là một cô gái 17 tuổi, là một cô gái vừa mới lấy chồng, từ nhỏ tới lớn thậm chí chưa từng để người đàn ông nào chạm tay mình, càng huống hồ là chuyện vỗ đùi thế này. Mặc dù được ngăn cách bởi một lớp quần bông, nhưng bà vẫn có chút không thể chịu nổi khi bị Trương Bộ Vân vỗ đùi. Lúc này cả người đều chấn động đến suýt chút là đập bàn đứng dậy.

Trương Bộ Vân đã phát hiện ra được sự khác thường của bà cố tôi rồi, bà cũng cảm nhận được bản thân có chút thất lễ bèn vội vàng điều chỉnh nhịp thở nói, thật nghĩ không ra Trương hội trưởng lại có vận mạng tốt như vậy, thật sự quá tốt rồi, sau này tương lai của Thạch Hựu Đường ta và các huynh đệ, xin nhờ cậy Trương hội trưởng.

Trương Bộ Vân khách sáo với bà cố tôi, dễ thôi dễ thôi, tất cả những chuyện này đều dễ nói mà.

Mặc dù Trương Bộ Vân nói rất dễ nghe, nhưng sự nghi ngờ của hắn đối với bà cố tôi vẫn chưa hề biến mất. Nói xong câu này, Trương Bộ Vân lại nói, Thạch đại đương gia từ Từ Châu đến, vừa hay ta cũng có một vị khách quý đến từ Từ Châu, vị khách quý này của ta họ Thẩm. Trương Bộ Vân nói xong câu này, liền nhìn bà cố tôi không chớp mắt, hắn muốn xem thử bà có phản ứng gì. Bà cố vừa nghe thấy họ Thẩm? Chẳng lẽ còn người nào khác sao? Dĩ nhiên chính là Thẩm Lão Tam rồi.

Bà cố làm ra vẻ giả vờ giật mình, ồ, họ Thẩm à, cái này có thể ta biết, ở bên bờ Nghi Hà quả thực có một nhà họ Thẩm. Mấy năm trước đã nghe nói khi nhậm chức quận trưởng, trước tiên không phải đến bái kiến phủ Từ Châu, mà phải đến bái kiến Thẩm gia trước, không biết là thật hay giả.

Trương Bộ Vân vừa nghe bà cố nói vậy, liền chỉ vào bà rồi nói, ầy ầy, được, Thạch đương gia, có lẽ như ngài đã đi đúng đường rồi, đừng vội, để ta mời vị khách quý này ra.

Trương Bộ Vân nói xong vỗ tay mấy cái, nói với người đàn ông mặt đỏ bên cạnh, đi, mời Thẩm Tam Gia lại đây, nói với Thẩm Tam Gia ở đây có một người bạn đồng hương của ngài ấy tới. Tên mặt đỏ vâng một tiếng, xoay người rời đi.

Bà cố nghe Trương Bộ Vân nói muốn mời ông cố tôi ra, trong lòng nhất thời loạn cào cào. Sự thật không chỉ bà cố tôi, ngay cả Lưu Kim Toả và Thanh Liên Nhi cũng có sự thay đổi dù là rất nhỏ bên trong.

Lưu Kim Toả và Thanh Liên Nhi cảm thấy, ông cố tôi là một người rất thần thông, đến đâu cũng có thể dàn xếp mọi chuyện một cách ổn thoả, không bị ảnh hưởng gì. Hơn nữa trong lòng Lưu Kim Toả đối với ông cố tôi vẫn có mười phần ý tứ, cho nên nghe nói Trương Bộ Vân muốn mời ông cố ra, Lưu Kim Toả đương nhiên vô cùng vui mừng.

Bà cố tôi thật ra cũng có ý nghĩ không khác Lưu Kim Toả là mấy, nhưng ở nơi này ông cố trong lòng bà có rất nhiều ý nghĩa khác nhau. Ban đầu ở núi Thanh Thạch, ông cố không cho bà đi theo, bà cố đối với ông có chút không hài lòng. Vốn dĩ trên đường đến đây bọn họ còn cho rằng ông cố ở chỗ của Trương Bộ Vân đã chịu không biết bao nhiêu đau khổ và uất ức, cho nên bọn họ đã lao đến Tương Châu như một mũi tên bay. Thế nhưng đến đây rồi mới biết, Thẩm Lão Tam không rõ đã dùng cách gì, lừa được Trương Bộ Vân dẫn mình đi khắp nơi, không chỉ mời đến phát biểu tại buổi lễ khai miếu, mà bây giờ có chuyện còn phải đặc biệt mời tên này đến. Cuộc sống này của Thẩm Lão Tam, thật sự đừng nên trải qua quá ung dung tự tại. Ở điểm này, bà cố đối với ông cố lại càng có thành kiến nhiều hơn.

Có thành kiến thì có thành kiến, nhưng bà cố tôi hiểu rõ, tên Trương Bộ Vân này mời ông cố tôi đến, mục đích không phải chỉ là gặp mặt một cái đơn giản như vậy. Bà cố nghĩ, có lẽ Trương Bộ Vân này vẫn còn hoài nghi thân phận của mình, dẫn ông cố tôi đến là vì muốn đối chất một chút. Dẫu sao thì từ Chư Thành đến Từ Châu cũng phải mất mấy trăm dặm, muốn biết chuyện gì đó, nghe ngóng từ người nào cũng rất bất tiện.

Nếu như Trương Bộ Vân có ý này, trái tim của bà cố lại nhảy vọt lên tận cổ họng lần nữa. Bà đang lo lắng đến lúc ông cố nhìn thấy, hét lên, lại là một Thạch Hựu Đường nữa à. Thạch Hựu Đường này còn là một gã đàn ông mặt vàng với mái đầu bù xù. Đến lúc đó ông cố nói ta không quen người này, vậy thì phiền phức lớn. Lại có một điều khiến bà cố lo lắng nữa, ông cố vừa nghe đến tên sẽ nghĩ ngay là bà, bà cố nghĩ đến đây, nhất thời trăn qua trở lại, không biết ông cố sẽ có phản ứng thế nào.

Ngay lúc bà cố vừa suy nghĩ loạn xạ, vừa ứng phó qua loa với Trương Bộ Vân, bên ngoài hoa viên truyền đến tiếng bước chân của một người đang chầm chậm bước đến. Bà cố xoay đầu nhìn, người đến không phải ông cố tôi thì còn có thể là ai?

Hôm nay ông cố không đội mũ, đầu tóc chải bóng loáng, nhìn kĩ trên mặt còn thoa chút phấn.

Bà cố nhìn thấy tên tiểu tử này còn thoa phấn lên mặt, liền tức giận. Làm gì vậy chứ? Sao lại ăn diện thế này, trong lòng bà hiện lên hàng trăm suy nghĩ. Thế nhưng bây giờ đang ở trong tình huống nào, trong lòng bà cố biết rõ, dù giận cách mấy cũng không thể biểu hiện ra mặt. Nhưng điều này lại khiến bà cảm thấy ngột ngạt vô cùng.

Ông cố bước đến chào hỏi Trương Bộ Vân một tiếng, gọi hắn là nhị ca, cũng không đợi Trương Bộ Vân đáp lời, bản thân đã tự ngồi xuống bên cạnh. Sau khi ông cố ngồi xuống cũng không nói gì, bóc một nắm đậu phộng trên bàn, lột vỏ rồi ăn.

Trương Bộ Vân giới thiệu với bà cố tôi, đây là khách quý ở Từ Châu mà ta đã nói, Lão Tam của Thẩm gia. Nói đến đây, Trương Bộ Vân tự hào nói, vừa hay, Thẩm Lão Đại là huynh đệ kết nghĩa của ta, Lão Tam đây cũng xem như là huynh đệ ruột của ta vậy. Bà cố nghe vậy thì tự nhủ, chẳng trách Thẩm Lão Tam ở nhà của Trương Bộ Vân lại quen thuộc như là nhà của mình vậy, hoá ra là có mối liên hệ này.

Bà cố nghe Trương Bộ Vân giới thiệu xong, đứng dậy chắp tay với ông cố nói, Thẩm Tam Gia, ngưỡng mộ đã lâu.

Ông cố liếc nhìn bà một cái, không biểu lộ ra vẻ nhiệt tình quá nhiều, chỉ nhẹ mỉm cười, bỏ miếng đậu phộng trong tay xuống, chắp tay đáp lễ với bà cố nhưng không nói gì.

Trương Bộ Vân thấy ông cố tôi như vậy, cũng không nói tiếng nào, sau đó chỉ vào bà cố giới thiệu với ông, Mục Trai, đây là đồng hương của đệ, vừa ở Từ Châu qua đây, Thạch Hựu Đường Thạch đương gia, trước đây còn từng gây chiến với Lưu Trĩ.

Trương Bộ Vân giới thiệu xong, lúc này bà cố đã vô cùng căng thẳng, trên trán sắp đổ đầy mồ hôi. Bà cố không biết Lão Tam này rốt cuộc sẽ nói gì. Khong chỉ mình bà căng thẳng, Lưu Kim Toả và Thanh Liên Nhi cũng căng thẳng. Nhưng Thanh Liên Nhi vẫn còn tốt, đưa ánh mắt mong mỏi nhìn ông cố tôi, cô nàng muốn biết tiếp sau đây ông cố tôi sẽ nói gì.

Ông cố nghe Trương Bộ Vân giới thiệu xong xuôi thì ồ một tiếng, thả miếng đậu phộng trong tay lên bàn rồi nói, ồ, ta nói mà, hoá ra là Thạch đương gia. Năm ngoái ta ở Từ Châu biết đến trận chiến giữa ngài và Lưu Trĩ, nghe nói đánh rất tưng bừng nhỉ, Lưu Trĩ còn đem một nửa người của hắn qua cho ngài , chuyện này có thật không?

Bà cố nghe ông cố nói vậy, cả người lập tức nhẹ nhõm hẳn, bà cười đáp, tất cả đều là lời đồn đại thôi, huynh đệ của ta có thể an toàn rút lui đã là tốt lắm rồi.

Ông cố vừa tách lớp vỏ đậu phộng vừa nói, được rồi, huynh cũng không cần phải khiêm tốn, ta biết huynh ở bên đó là một nhân vật có tiếng tăm mà. Lần này đến Sơn Đông, có dự tính gì chưa?

Bà cố nghe ông cố nói vậy, đương nhiên cũng thuận theo nói, lần này đến Tương Châu là muốn dựa vào cành cao, sau này muốn cùng Trương hội trưởng làm việc lớn.

Ông cố gật đầu ừ một tiếng, không tệ, đây cũng là một cách, sau này tiền đồ của Trương hội trưởng là vô hạn, cứ từ từ mà theo.

Ông cố nói xong, Trương Bộ Vân vui vẻ vỗ tay cười lớn, nói, Mục Trai, hôm nay đệ chạy không được đâu, nhất định phải ở đây cùng bọn ta uống một trận thoải mái.

Ông cố xua tay nói, không được, ta đang diễn hí khúc cho lão thái thái, huynh xem trên mặt ta đã thoa phấn cả rồi, không thể uống cùng bọn huynh được.

Trương Bộ Vân kéo ông cố lại, không để ông đi, thế nào cũng phải bắt ông cố uống mấy ly, Trương Bộ Vân còn nói, bên phía mẹ hắn lát nữa tự hắn sẽ đến giải thích. Có những lời này của Trương Bộ Vân, ông cố không còn cách nào khác đành nói, vậy được, ta uống với mọi người.

Người ở trên bàn nói chuyện chưa tới mấy câu, rượu thịt cứ liên tục được bưng lên. Bà cố nhìn một cái, tiêu rồi, bản thân chưa từng nghĩ đến sẽ uống rượu như thế này. Không phải bà cố tôi chưa từng uống rượu, lúc ở nhà cũng có nhấm nháp một chút, uống được nửa ly đến một ly là cùng. Đêm thành hôn với ông cố tôi, uống nhiều nhất cũng chỉ là một ly rượu giao bôi.

Hiện giờ trên bàn có đầy ắp các món ăn, hơi kém tinh xảo, nhưng trọng lượng thật sự đầy đủ, trông rất hoành tráng. Không chỉ có số lượng lớn thức ăn, mà vò rượu cũng nhiều không kém.

Lưu Kim Toả cũng há hốc mồm, cô ấy cũng quên mất chuyện này. Bây giờ rượu thịt bày đầy bàn, rượu này nếu như không uống, thì tất cả những gì họ làm nãy giờ đều sẽ đổ sông đổ biển.

Thật ra lúc đó bà cố đã cảm thấy vở kịch này không cần phải diễn nữa, bởi vì bà biết thật ra quan hệ giữa Trương Bộ Vân và ông cố vốn đã không tệ rồi, lại cảm thấy bản thân làm những chuyện này có chút thừa thãi. Người ta ở đây đang rất tốt đẹp, nhìn xem trên mặt còn bôi phấn để hát kịch cho lão thái thái nữa mà, ta chịu cực khổ thế này để làm gì chứ?

Thế nhưng vở kịch đã diễn tới đây rồi, dừng lại là chuyện không thể nào, nếu như thật sự dừng lại, nể mặt ông cố tôi, cái mạng nhỏ này nhất định có thể giữ lại. Có điều đám hoàng bì tử đến đây cùng bà, có lẽ tất cả đều sẽ gặp tai hoạ.

Bà cố nghĩ đến đây thì tự hỏi vậy chỗ rượu này phải làm sao đây? Không còn cách nào khác, cứ uống thôi vậy.

Nghĩ đến đây bà cố cũng không lo lắng gì nữa.

Món ăn đã mang lên hết, Trương Bộ Vân sai thủ hạ rót rượu vào đầy chén của mọi người, sau đó bưng chén rượu đứng dậy. Trương Bộ Vân vừa đứng dậy, đám người của hắn ta cũng nháo nhào đứng lên. Nhóm người bà cố tôi cũng đứng lên theo.

Trương Bộ Vân cầm chén rượu trong tay, nâng giọng hét lớn, hôm nay là ngày vui, Thạch đương gia của trấn Phượng Đài đến nơi này làm khách, chúng ta cùng chào mừng Thạch đương gia nào.

Trương Bộ Vân vừa dứt lời, đám thủ hạ của hắn đồng thanh nói, chào mừng Thạch đương gia. Giọng điệu của mấy người bọn họ vang dội mạnh mẽ, khiến gạch ngói trên mái hiên bị chấn động vang lên tiếng lục cục. Những người này nói xong, Trương Bộ Vân nâng chén rượu lên nói với bà cố tôi, Thạch đương gia, cạn.

Bà cố tôi cũng vô cùng khí thế, hét một tiếng với Trương Bộ Vân, cạn. Vừa ngẩng cổ lên, cả chén rượu đã theo cổ họng trôi xuống bụng. Uống xong chén rượu này, bà cố nhấp nhấp môi, rượu này, sao lại không có mùi vị gì? Đang lúc bà cố cảm thấy kì quái, liền nhìn thấy ánh mắt mang ý cười của ông cố tôi. Trong nháy mắt bà liền hiểu ra, ông cố đã dùng chút thủ đoạn trong đó.

Biết được điểm này, bà cố trong lòng thoải mái, cùng Trương Bộ Vân cạn hết chén này đến chén khác. Uống một trận dữ dội, mãi đến lúc đèn đuốc được thắp sáng lên, mọi người trong hoa viên đều uống đến loạng choạng nghiêng ngả.

Trương Bộ Vân vòng tay qua cổ bà cố tôi, kéo bà cùng đi tiểu tiện, luôn miệng khen ngợi bà cố, tửu lượng của Thạch đương gia thật là lợi hại, bái phục bái phục. Lúc Trương Bộ Vân đứng tiểu, bà cố vô cùng xấu hổ, nhất thời không biết xử trí thế nào. Trương Bộ Vân còn thúc giục bà cố tôi, Thạch đương gia, đến nào.

May mà ông cố bước tới giải vây cho bà. Sau khi sai người dìu Trương Bộ Vân trở về, ông cố tôi đứng dưới gốc cây lớn, ấy cậu nhỏ trong quần của mình ra đứng tiểu. Vừa đi tiểu ông cố vừa hỏi bà cố tôi, Thạch đương gia, chúng ta trước đây đã từng gặp nhau chưa?

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận