Lọc Truyện

Vừa nghe người bên ngoài nói mình là cảnh sát, bà cố tôi và Lưu Kim Toả hai mắt nhìn nhau. Thanh Liên Nhi hỏi bà, làm sao đây?

Bà cố thong dong điềm tĩnh, dặn dò Thanh Liên Nhi và Lưu Kim Toả mấy câu. Lưu Kim Toả gật đầu lia lịa, nhanh chóng chạy đi mở cửa. Thanh Liên Nhi vẫn có chút lo lắng nhìn bà cố tôi, bà cố nói với cô nàng, đừng sợ, chuyện gì cũng có ta ở đây rồi, nghe rõ chưa?

Thanh Liên Nhi gật đầu, tâm lý dần ổn định lại, đi vào phòng thu xếp cho Mộc Hương Ngọc.

Lưu Kim Toả mở cửa, bước vào là hai tuần cảnh, đầu đội mũ, dưới chân quấn xà cạp trắng, trên người mặc một chiếc áo bông dày không ăn nhập gì, trên tay còn cầm một cây gậy bằng gỗ ngắn. Sau khi bước vào hai người không nói gì khác, đưa mắt nhìn lên mái nhà, hỏi Lưu Kim Toả, chuyện gì xảy ra đấy, nghe nói nhà của các cô có người nổ súng.

(*xà cạp là miếng vải dài dùng quấn quanh ống chân hay quấn ngoài ống quần cho gọn và tránh xây xát khi làm việc chân tay)

Lưu Kim Toả làm ra bộ dạng hồn vía lên mây, vội vã gật đầu, vừa mở miệng đã khóc nức nở, nói với hai tuần cảnh, nhà chúng tôi bị kẻ xấu đột nhập, bọn chúng, bọn chúng muốn chúng tôi đưa tiền, còn muốn...Lưu Kim Toả nói đến đây liền khóc thút thít, không nói tiếp nữa.

Bà cố tôi nhanh chóng từ trong phòng chạy ra, đỡ lấy Lưu Kim Toả, sau đó hành lễ với hai người tuần cảnh, nói, hai vị đại gia đến rồi à, nhà ta có người chết rồi, hai vị mau đến xem xem.

Hai tuần cảnh nghe nói có người chết, lập tức đưa mắt nhìn nhau, rồi vội vã theo sau bà cố tôi bước vào trong phòng. Sau khi bước vào, bà cố tôi mở cửa gian phòng bên trong ra, chỉ vào đó nói, ngài xem.

Hai người tuần cảnh nhìn xuống đất quả nhiên có người đã chết, ây dô một tiếng, cả hai ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, đảo mắt nhìn hết hai vòng rồi nói, người này, là ai đã giết hắn?

Bà cố tôi nghe họ hỏi vậy, bèn nói, bọn chúng có đồng bọn, vừa nãy không biết vì sao đột nhiên cãi nhau ầm ĩ, sau đó bắt đầu nổ súng.

Một người tuần cảnh lớn tuổi hơn một chút nhướng mày, trợn một mắt nhìn bà cố tôi nói, cô...ăn nói nhảm nhí đúng không, sao ta lại thấy cô giống kẻ sát nhân đó vậy?

Thanh Liên Nhi vội từ trên giường nhảy xuống, kéo người tuần cảnh đó lại nói, cảnh sát tiên sinh, tiểu thư của chúng tôi không có giết người.

Người tuần cảnh đó giật tay ra, thả tay Thanh Liên Nhi xuống nói, không có giết người sao? Không giết người vậy người chết đang nằm dưới đất là thế nào? Còn nữa khẩu súng dưới đất là của ai? Các cô mau nói rõ cho ta biết, không nói rõ, các cô hôm nay ai cũng đừng hòng đi.

Người này nói xong, một tuần cảnh khác nhìn thấy Mộc Hương Ngọc đang nằm trên giường, đầu còn cuộn một lớp vải, cả người quấn khăn kín mít, gương mặt nhỏ tái xanh. Liền chỉ vào Mộc Hương Ngọc hỏi, đây là thế nào?

Bà cố tôi vội nói với người tuần cảnh, đây là muội muội nhà ta, vừa mới được gả sang đây, gần đây thuỷ thổ không hợp lắm nên sinh bệnh, không ăn uống gì được, chỉ có thể ăn chút rau cải, ngài xem xem mặt mũi đều biến sắc cả rồi.

Tuần cảnh trẻ tuổi đó la lớn một tiếng rồi nói, sắc mặt cũng tái xanh quá mức rồi.

Người này vừa nói xong, tuần cảnh lớn tuổi hơn lặng lẽ liếc cậu ấy một cái. Người trẻ nhận thức được thái độ của bản thân có chút tuỳ tiện, bèn ho một tiếng, mặt trở lại trạng thái ban đầu, người chết dưới đất này nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích, nếu như không giải thích được, các người buộc phải cùng ta đến nha môn một chuyến.

Lưu Kim Toả nghe tuần cảnh nói vậy, tạm không giả khóc nữa, chỉ vào hắn ta nói, bọn họ đến nhà chúng tôi làm loạn, sau đó đánh nhau chết rồi, dựa vào cái gì bắt chúng tôi chứ?

Tuần cảnh lớn tuổi hừ một tiếng, dựa vào các gì bắt các người? Dựa vào trong nhà các ngươi có người bị giết, các người nói là bọn họ ẩu đả nhau, chứng cứ đâu? Nếu như không đưa ra được chứng cứ thì người này chính là do các người giết, các người phải đền mạng cho người này.

Nói đi cũng phải nói lại, bà cố tôi và Thanh Liên Nhi ở nhà của bọn họ chính là cửa lớn không đi cửa phụ không bước, những chuyện thế đạo ít nhiều đều là nghe thế hệ trước kể lại, bọn họ căn bản chưa từng tự mình trải qua chuyện gì, càng đừng nói tới việc ứng phó với tuần cảnh.

Lưu Kim Toả thì tốt hơn một chút, nhưng cô ấy xuất thân dân dã, đối với những chuyện cần sự tinh tế bản thân lại không hiểu lắm. Càng không cần nói tới người đang nằm giả bệnh trên giường là Mộc Hương Ngọc kia, đó là một tiểu yêu quái, cô ấy có thể hiểu rõ chuyện của nhân gian này đã là rất tốt rồi, trông chờ cô ấy đối phó với tuần cảnh, lại càng không cần nói tới.

Hơn nữa tuần cảnh ở Trung Hoa dân quốc này, vốn không hề có đạo đức nghề nghiệp. Ngày nào cũng suy nghĩ tìm cách moi tiền. Nha môn hay còn gọi là cục cảnh sát, chính là quỷ môn quan, có tiền thì phải tiêu tiền, không có tiền thì chịu mất miếng da.

Cục cảnh sát đánh người sao? Cục cảnh sát không hề đánh người. Chỉ là vào ngày trời lạnh giá, bắt họ cởi quần áo ra đứng giữa trời tuyết. Không cần đến hai giờ đồng hồ, bắt ngươi làm gì thì ngươi phải làm cái đó. Lúc đại náo thiên cung ngươi có đi không? Ta đi rồi, ta theo vác gậy cho Tôn Hầu Tử. Tam thái tử của Đông Hải Long Vương là do ai giết? Na Tra, lúc lột da rút gân là ta đã đưa dao đấy.

Mùa hè? Mùa hè thì càng dễ hơn, ngày tam phục, mặt trời dâng cao trên đỉnh đầu thì đem ngươi ra phơi nắng, đến lúc đầu óc choáng váng rồi ngươi có gì mà không nhận chứ? Đi tây thiên thỉnh kinh ngươi làm gì? Ta thì chính là con Bạch Long Mã mà Đường Tăng đã cưỡi đây. Lúc Lương Sơn Bạc khởi nghĩa ngươi có ở chiến trường không? Ở chiến trường, Diêm Bà Tích chính là do ta giết.

(*Ngày Tam Phục thường rơi vào giữa tháng 7 hoặc cuối tháng 8 Dương lịch hàng năm. Là những ngày nóng nhất trong năm)

Mùa xuân và mùa thu? Có rất nhiều cách để trừng trị một người. Chỉ cần bọn họ muốn trừng trị ngươi, chỉ có ngươi nghĩ không ra cách, không có chuyện họ nghĩ không ra đâu.

Cho nên hai tuần cảnh này vừa nhìn thấy có người chết trong phòng, không cần biết đúng sai, đều phải bắt cả bốn người về đồn.

Vào thì dễ, muốn ra thì lại rất khó, không có 30 đồng đại dương, thì đừng hòng nghĩ tới chuyện này. Nhà nghèo một chút thì sao? Nghèo một chút cũng chẳng sao, bớt một ít, mỗi người 20 đồng. 20 đồng cũng không có? Không có thì 10 đồng? Cái gì? 10 đồng cũng không có? Huynh đệ, ta giúp ngươi như vậy, ngươi lại thật sự không cho ca ca đây mặt mũi rồi. Mỗi người 10 đồng đại dương, đây là chỗ trả giá à?

Trông chờ họ phá án, đừng nghĩ nữa. Có thể kiếm được tiền, ai lại phí công đi phá án chứ.

Có người hỏi, bốn cô gái trong phòng này xinh đẹp như vậy, không cảm thấy có chút động lòng thương xót nào sao? Những năm đó, lòng trắc ẩn đều đem cho chó ăn hết rồi. Ai có thể lo cho ai chứ? Tự mình kiếm được vài đồng tiền, hôm nay có thể ăn được một bát cháo ngô, uống một chén canh tương đậu phụ, một ngày trôi qua như vậy đã là rất tốt rồi. Nếu như dư dả, người già trẻ nhỏ trong nhà có thể may thêm quần áo mới, vậy thì chính là phúc lộc trời cho rồi, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Theo cách nghĩ của bọn họ, bốn cô gái này có thể mang đến phố Bát Đại bán lấy tiền, tất cả đều có ý này. Đáng tiếc người mà phố Bát Đại này muốn là ngựa gầy Dương Châu, tiểu thư Tô Châu, đối với đại cô nương phương Bắc chân to thì không hứng thú lắm.

Tuần cảnh già nhìn bốn cô gái không nói gì khác, chỉ nói, được rồi, đừng chần chừ nữa, theo bọn ta đi thôi. Đến cục cảnh sát, đem chuyện này nói rõ ràng ra thì các cô sẽ được thả, nói không rõ ràng thì đợi bọn ta tra rõ sau đó thả các cô đi cũng được.

Thanh Liên Nhi nhìn bà cố tôi nói, tiểu thư, hay là chúng ta đi theo họ đi, dù sao chuyện này chúng ta cũng không cần có trách nhiệm, cứ nói rõ với họ là được rồi.

Thanh Liên Nhi nói vậy, Lưu Kim Toả đã có phần hơi do dự. Thế nhưng bà cố tôi khoát tay nói, không được, chúng ta không thể đi theo họ được. Quả thật không được, đợi lão gia nhà này trở về hẳn quyết định.

Tuần cảnh trẻ tuổi bắt đầu to tiếng, bảo các người đi thì cứ đi, phí lời làm gì, lão gia nhà các người? Lão gia nhà các ngươi là cái thá gì?

Sở dĩ tuần cảnh trẻ này dám nói vậy, là bởi vì hắn nghe ra được, khẩu âm của ba người bọn họ là từ vùng khác tới. Cho dù trên người ăn mặc sang trọng hơn một chút, thì cũng là người vùng khác.

Tuần cảnh đối với khu vực Đông Tứ này có hiểu biết rất rõ, chỗ nào là nơi Diêm Tích Sơn ở? Chỗ nào là nơi Mạnh Tiểu Đông ở? Chỗ nào là nhà của Hoàn Nhan Đồng Kí? Chỗ nào là nhà của Hầu Bảo Lâm? Đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Ngươi xem ở vùng Đông Tứ này, có không ít đại quan và người có chức tước địa vị sinh sống. Có khi còn nhiều hơn cả dân thường. Nếu không bọn họ sao có thể chịu làm cảnh sát ở nơi này?

Hơn nữa tuần cảnh trẻ tuổi này tự nhiên lại dám doạ nạt bốn người phụ nữ này sao? Nếu như bốn người họ thật sự là người có thân phận có địa vị, bọn họ sẽ không sợ hãi như vậy, tuyệt đối sẽ cho phép bản thân được quyền ngang ngược. Họ nói với hai tuần cảnh, lão gia nhà họ là ai? Nhưng họ lại không hề nói lão gia nhà mình có thân phận gì, điều này càng củng cố thêm cho suy đoán của hai tuần cảnh, bốn cô gái này là thương nhân nhỏ từ vùng khác tới.

Tại sao lại nói là thương nhân ư? Vị tuần cảnh này làm việc bao nhiêu năm như vậy, nếu như một chút kinh nghiệm nhìn người cũng không có, vậy làm tuần cảnh thật sự là vô ích rồi.

Có điều mặc cho người tuần cảnh già la hét quát tháo, bà cố tôi vẫn không chịu khuất phục. Bà cố nói với ông ta, đi tới đồn cảnh sát cũng được, nhưng nhất định phải đợi lão gia nhà ta về đã.

Tuần cảnh già ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi, lão gia nhà các người? Lão gia nhà các người là ai?

Bà cố mở miệng nói, lão gia nhà chúng ta là Thẩm…nói đến đây bà cố lại im lặng không nói nữa, bởi vì lời không thể nói ra khỏi miệng được, mặc dù đã được cưới hỏi đàng hoàng, có điều Thẩm Lão Tam người ta không nhận, người mà cả đời Lão Tam muốn nhận làm vợ chính là Tiểu Diễm Thu. Một câu cũng còn chưa nói xong, bà cố đã thở dài một hơi.

Tuần cảnh già nhìn bà nói, được rồi, cô đừng nói những chuyện này với ta nữa, đi thôi. Nói xong đưa tay định kéo bà cố tôi.

Bà cố giật tay ra la lên, ông đụng đến tôi thử xem, vừa nói vừa nhặt khẩu súng ở mép giường lên.

Hai người tuần cảnh nhìn thấy bà tôi cầm lấy khẩu súng thì nhất thời cảm thấy hối hận, hối hận vì vừa nãy không sớm tịch thu khẩu súng đó. Thế nhưng hiện giờ có hối hận cũng vô ích, đã muộn rồi.

Bà cố tôi thở dài một hơi nói, không ngờ kinh thành lại là nơi không có vương pháp như vậy. Dưới chân thiên tử, nhìn thấy các người giống như nhìn thấy một trò cười vậy. Tôi đã nói với các người rồi, cho dù người đang nằm dưới chân này có phải là do chúng tôi giết hay không, tôi vẫn không thể đi cùng các người được. Chẳng qua, tôi thật sự đã dính vào một vụ án lớn.

Hai tuần cảnh cầm gậy chỉ vào bà cố tôi nói, cô, cô bỏ súng xuống, không bỏ súng xuống thì đây mới là chuyện lớn đấy.

Bà cố nói, lớn cái rắm, tôi đi cùng các người mới là chuyện lớn.

Tuần cảnh già nói với người còn lại, đi, gọi người đến, ta không tin còn không thể chỉnh đốn được những cô gái này.

Tuần cảnh trẻ tuổi đáp một tiếng, vừa định bước ra ngoài, đã nghe bên ngoài vang lên tiếng người nói, gọi người? Gọi người gì vậy? Bà cố vừa nghe thấy, vui mừng hớn hở kêu lên, Lão Tam.

Người bước vào quả nhiên là ông cố tôi, không chỉ có ông cố, còn có Tiểu Phan An và Hoàng Tiểu Cải nữa. Tuần cảnh vừa nhìn rõ người bước vào, lập tức thay đổi sắc mặt, mở miệng nói, ồ, không phải Tiểu Cải đây sao?

Hoàng Tiểu Cải nhìn người tuần cảnh, sắc mặt không đổi, mở miệng chửi, Tiểu Cải là để cho ngươi gọi sao?

Tuần cảnh trẻ tuổi vội vàng sửa lại, xin lỗi, Hoàng đội trưởng, Hoàng đội trưởng.

Hoàng Tiểu Cải lúc này đã thay đổi dáng vẻ, trong miệng phả ra hơi rượu, ngang ngược bước đến hỏi hai tuần cảnh, hai người các ngươi không đi tuần tra, đến nhà của ta làm gì?

Tuần cảnh già nói, tôi nghe có người đến báo án, nói là ở nhà của ngài có tiếng súng, đến xem thử thì thấy có một vụ cướp đã xảy ra ở đây, vừa hay ở lại giúp xử lí vụ án. Người này vừa nói xong, trên trán đã đổ đầy mồ hôi.

Nghe tuần cảnh già nói vậy, bà cố liền mở miệng mắng, buông ngay cái con mẹ thối tha nhà ông.

Tuần cảnh này bị bà cố tôi mắng, trên mặt hiện rõ vẻ lúng túng, cười gượng, bỏ cây gậy trong tay xuống.

Hoàng Tiểu Cải nghe ông ta nói vậy, vội nhìn xuống người đàn ông đang nằm trên đất, mới biết nhà mình thật sự bị bọn cướp ghé thăm.

Hoàng Tiểu Cải la lớn một tiếng, vung nắm tay đấm vào tường, là ai, ai con mẹ nó lớn gan như vậy, dám vào nhà ta để cướp.

Ông cố nghe bà cố mắng câu vừa nãy, khoé miệng bất giác lộ ra một nụ cười.

Hoàng Tiểu Cải túm lấy tuần cảnh trẻ hỏi, là ai? Là con mẹ nó ai làm? Ngươi nói cho ta biết con mẹ nó là ai làm hả?

Tuần cảnh trẻ đó bị Hoàng Tiểu Cải túm chặt cũng không dám nổi giận, dè dặt nói, Hoàng đội trưởng, tôi, tôi cũng không biết.

Hoàng Tiểu Cải lại nắm lấy người tuần cảnh già, ném ra xa 2 mét, nói, đi, gọi người đi điều tra cho ta.

Hai tuần cảnh đáp một tiếng với Hoàng Tiểu Cải, một trước một sau chạy ra ngoài.

Sau khi hai tuần cảnh đó đi rồi, bà cố tôi mới thả lỏng người, buông khẩu súng trên tay xuống.

Cánh tay vừa buông xuống, bà mới nhận ra cả người mình đều không còn chút sức lực nào, tay cũng đau đớn dữ dội. Vừa nãy thật sự là quá căng thẳng rồi.

Tiểu Phan An hỏi Lưu Kim Toả, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Lưu Kim Toả nhìn ông cố tôi và Hoàng Tiểu Cải, vẻ mặt có chút do dự. Tiểu Phan An nói, không sao, đều là người của mình cả, nói đi.

Lưu Kim Toả nói, là người của Trương Bộ Vân, bọn họ đã tìm tới đây rồi. Nói rồi, Lưu Kim Toả đem toàn bộ chuyển xảy ra lúc nãy kể cho đám người ông cố tôi.

Ba người nghe Lưu Kim Toả kể lại tường tận, thật sự toát cả mồ hôi. Nhất là nghe đến lúc bà cố tôi cầm súng bắn tên mặt sẹo, hắn ta lại cầm dao muốn đâm chết bà cố tôi, và lúc Mộc Hương Ngọc biến cánh tay thành nhành cây đâm vào ngực tên mặt sẹo. Trong tưởng tượng của ba người họ, chuyện này là nguy hiểm lại càng nguy hiểm hơn.

Lưu Kim Toả nói đến đây, bà cố tôi lấy ra miếng ngọc đã vỡ thành nhiều mảnh, nói với ông cố, miếng ngọc chàng cho ta đã vỡ rồi.

Ông cố cầm lấy miếng ngọc xoa ngực nói, may mà ta để lại miếng ngọc cho nàng, miếng ngọc này do chính tay cha ta làm, là vật dùng để hộ thân đấy. Vỡ là tốt, vỡ là tốt. Nghe thấy ông cố nói ra những lời từ tận đáy lòng như vậy, bà cố trong lòng cảm thấy có chút ngọt ngào.

Lưu Kim Toả hỏi Hoàng Tiểu Cải, bước tiếp theo nên làm thế nào, huynh đệ.

Thực ra từ lúc Lưu Kim Toả đem chuyện này nói ra cho ba người bọn họ nghe, chuyện Trương Bộ Vân đã không còn là chuyện của một mình Tiểu Phan An nữa.

Hoàng Tiểu Cải vui vẻ nói, không sao, binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn. Ở đây là Bắc Bình, tên Trương Bộ Vân đó ở Bắc Bình này không thể dang rộng cánh được.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận