Lọc Truyện

Truyện Cuộc Sống Nơi Đảo Hoang

Sáu ngày không ăn uống, không ngủ nghỉ, đại bàng vàng đã có sự mỏi mệt.

Tới chiều tối, đại bàng vàng đã không còn bộ dạng hiên ngang nữa, nhưng Hạo Thiên đâu dễ dàng cho nó nghỉ ngơi.

Hắn cứ thấy đại bàng gục xuống là dùng thanh tre đánh thức, hắn còn ác hơn nữa khi mà đem đồ ăn đưa trước mặt nó nhưng không hề cho nó ăn.

Cho nó ăn thì vẫn được nhưng sẽ bỏ phí công sức mấy ngày hôm nay đã bỏ ra, đại bàng cũng muốn ăn nhưng khó mà được toại nguyện, nó ủ rũ và nhắm mắt lại.

Gõ nhẹ một cái, đại bàng giật mình, Hạo Thiên cười cười nói: “Biết điều thì mau khuất phục đi!” Cầm trong tay miếng thịt lợn, hắn như đang làm người xấu, không từ thủ đoạn vậy.

Dường như đại bàng hiểu lời của hắn, nó cúi đầu xuống, hắn sửng sốt một chút nhưng cũng hiểu rằng nó đã chịu khuất phục.

Hạo Thiên mở ra hệ thống, hắn đổi lấy một cái mất 5.000 điểm, hiện hắn chỉ còn có 16.600 điểm tích lũy, thấy chưa cần thiết để đổi thêm cá gì nữa nên hắn cũng tắt hệ thống đi.

Liên kết dấu ấn với đại bàng cũng không khác gì với lần sử dụng với Hắc Hắc và có khác thì khác với trăn Titan, Hạo Thiên cũng cảm nhận được mối liên hệ giữa hắn và đại bàng như đói khát, mệt mỏi.

“Tít --- Người chơi thuần hóa được đại bàng vàng, nhận được 5.000 tích lũy!” Hệ thống nhắc nhở đúng lúc vang lên.

“Ngon lại được thêm điểm, mà sao không phải là dấu ấn nữa nhỉ?” Gía của dấu ấn cũng là 5.000 điểm, nhưng lấy điểm cũng không có mất mát gì, dùng để đổi vật phẩm vẫn được nên hắn cũng không suy nghĩ gì thêm.

Dù cho đã có dấu ấn rồi, hắn vẫn muốn huấn luyện đại bàng vàng thêm một chút, để giúp ích cho sau này.

“Từ nay ngươi tên Bạch Bạch nhé!” Hạo Thiên mỉm cười.

Như hiểu được lời hắn, nó liền gật đầu, sau đó Hạo Thiên kêu nó đi lùi ra sau rồi tiến lên… Bạch Bạch cũng không có phản kháng mà làm theo những gì hắn nói.

“Đói!! Đói!!”

“Con!! Con!!”

Những thứ này Hạo Thiên đều cảm nhận được, hắn rất hứng thú với con của Bạch Bạch.

Hạo Thiên có chút suy tư, có lẽ Bạch Bạch chịu thuần hóa là do nó lo lắng cho con của nó.

Cũng không có phả chuyện nghiêm trọng, hắn rất vui là đằng khác, hắn có thể theo đại bàng vàng đến tổ chim và đem chim non về hang động nuôi nấng.

Tuy rằng đã thu phục được đại bàng vàng, nhưng đối với thỉnh cầu ăn thịt của đại bàng vàng, Hạo Thiên vẫn chưa đáp lại, hắn tính toán sẽ bỏ đói đại bàng vàng thêm một buổi tối.

Hạo Thiên không phải còn muốn hạ nhuệ khí của đại bàng vàng, mà là hắn tính toán chờ cho Diệp Ngân thức dậy rồi lại cùng nhau thị uy.

Làm như vậy, có thể làm đại bàng vàng hiểu rằng, nó có hai chủ nhân, mà tất nhiên nó không chỉ phải nghe một mình mệnh lệnh của Hạo Thiên mà còn phải biết nghe lời của Diệp Ngân.

Đem cái bẫy dở bỏ, Hạo Thiên thả đại bàng ra.

Ngày thứ hai sáng sớm, Hạo đem chuyện đại bàng vàng bị thuần hóa nói cho Diệp Ngân biết.

Biết được chuyện này, Diệp Ngân liền kinh ngạc, cô nàng không nghĩ tới nhanh như vậy liền thuần hóa được đại bàng vàng và tiếp theo đó là kích động.

Sau khi ăn xong bữa sáng, hai người cầm cá đi tới trước mặt đại bàng vàng, Hạo Thiên đưa cho đại bàng vàng, nó vội vàng tiếp nhận ngay.

“Bạch Bạch, ăn đi!” Hắn tay thì ném cá, miệng thì hô to.

“Diệp Ngân cô cũng thử đi!” Hạo Thiên hướng về phía cô nàng ra hiệu.

Cũng như lần trước, Hạo Thiên cũng dùng cái trò cho ăn để tiếp cận và làm quen với với Hắc Hắc, lần này là Bạch Bạch.

Thấy Diệp Ngân vứt cá tới, đại bàng vàng lập tức một chân gắp lấy cá và đặt xuống đất. Tiếp theo là nó cúi đầu xuống mổ thủng con cá, nó ăn một cách ngon lành.

Cô nàng cũng chỉ ném cho nó thêm ba con cá, tính ra thì cũng được khoảng một kilogram cá.

Tất nhiên nhiêu đó sẽ chẳng thể thỏa mãn một con chim siêu to khổng lồ này, khác gì con chim điêu của Dương Quá trong Thần Điêu đại hiệp đâu.

Sau khi ăn xong, nó lại đưa mắt nhìn về phía cô nàng và bước đi lại gần cô, tỏ vẻ muốn ăn thêm.

Trên trời, lúc bay lượn thì uy mãnh biết bao nhiêu nhưng khi đi bộ thì cứ như con vịt, cứ lúc lắc khá là ngáo ngơ và mắc cười.

“Chưa ăn no sao?” Diệp Ngân không biết ý nó có phải như vậy không, cô nàng cố nói tiếp: “Cho ngươi thêm một cái nè!”

Vừa dứt lời, Diệp Ngân ném một con cá cho đại bàng, nó bắt lấy và cắm đầu vào ăn, cô nàng cũng thử đưa tay sờ vào người đại bàng, nó như giật mình lùi lại một cái nhưng rồi cũng để cô nàng tùy ý vuốt ve.

Đúng là động vật, chỉ cần có đồ ăn thì mọi chuyện sẽ có thể dễ dàng giải quyết êm xuôi.

“Hắc Hắc, qua đây.” Lúc này, Hạo Thiên nhìn về Hắc Hắc nơi xa gọi một tiếng.

Hạo Thiên gọi Hắc Hắc lại là để nó làm quen với đại bàng vàng, vì sắp tới hắn sẽ cùng nó và đại bàng vàng ra ngoài.

Hắn muốn hai đứa hòa hoãn với nhau và cùng nhau sống hòa bình.

Hắc Hắc đối với đại bàng vàng chỉ là tò mò, cũng không có biểu hiện ra ý niệm công kích, bất quá đối với Hắc Hắc, đại bàng vàng chỉ còn lại là cảnh giác.

Hắc Hắc ngày một tới gần, đại bàng vàng lập tức dang rộng đôi cánh, như đang cảnh cáo Hắc Hắc không được tiếp cận.

Sợ hai đứa con yêu quý của mình đánh nhau, Hạo Thiên ngay lập tức can ngăn Hắc Hắc lại, đại bàng vàng lúc này mới thu cánh lại, nhưng hai mắt vẫn như cũ căm thù Hắc Hắc.

Hạo Thiên thở dài một cái, hắn biết khó để bọn chúng tiếp nhận nhau sớm như thế, cần có thời gian nên hắn cũng không vội vàng để rồi gây ra xung đột không đáng có.

Dù cho đã ăn no thì trải qua mấy ngày không ngủ thì đại bàng vàng cũng đã kiệt sức và chưa thể khôi phục lại như lúc ban đầu dù đã nghỉ ngơi một đêm.

“Chúng ta khi nào đi tìm đại bàng vàng con?” Lúc này, Diệp Ngân hỏi.

“Ngày mai sẽ đi, hôm nay sẽ để đại bàng vàng nghỉ ngơi cho tốt.” Hạo Thiên nhìn về phía đại bàng vàng, “Hơn nữa, đại bàng vàng con khả năng ở rất xa nơi này, chúng ta phải chuẩn bị cho thật tốt.”

Sau một đêm nữa trôi qua, sáng sớm tinh mơ Hạo Thiên có vẻ khá mệt mỏi hắn gọi Diệp Ngân dậy rồi hắn đi nghỉ ngơi.

Đến khoảng một giờ chiều, Hạo Thiên tỉnh dậy, lúc này Diệp Ngân đang ở trong hang động chế tác cái gì đó, cô nàng tập trung tinh thần và cũng không có nhận thấy Hạo Thiên đã tỉnh.

Nhìn Diệp Ngân dáng vẻ nghiêm túc, Hạo Thiên đột nhiên thấy tò mò, không có phát ra tiếng, lặng yên đi qua, đi đến bên người Diệp Ngân, hắn mới phát hiện, Diệp Ngân đang ở khâu vá tay áo.

Dùng xương cá mài giũa thành kim khâu, cô nàng khâu vá tay áo thoạt nhìn không tệ, dù không đẹp như dùng vải may thành nhưng dùng khá bền.

Không thể không nói, Diệp Ngân xác thật là nhân tài làm đồ thủ công mỹ nghệ, tuy rằng công cụ, vật liệu thô sơ, nhưng khâu vá đường may lại rất tinh xảo.

Hạo Thiên đến bên cạnh thì lúc này cô nàng cũng đã hoàn thành, chỉ cần kiểm tra lại là xong.

“Rất đẹp, tay nghề của cô quả thật rất giỏi.” Hạo Thiên đột nhiên phát ra tiếng làm Diệp Ngân hoảng sợ.

“Anh muốn hù chết tôi à? Sau đó kế thừa…” Vỗ vỗ bộ ngực, Diệp Ngân trừng mắt lườm Hạo Thiên nói.

 “Hiện tại sẽ việc may vá của nữ sinh không nhiều lắm, lại còn làm được tốt như vậy!” Không để Diệp Ngân nói hết hắn đã ngắt lời cô bằng một lời khen.

“Dùng được chứ?” Nghe Hạo Thiên khen, Diệp Ngân tức khắc không có tức giận.

“Cô làm sao biết ta đang muốn làm cái này?” Hạo Thiên vỗ vỗ vào tay áo, hắn vốn định chính mình làm một cái, không ngờ tới Diệp Ngân đã giúp hắn làm tốt.

“Gặp qua lợn chạy thì chẳng lẽ không biết con lợn ra sau? Ta nếu có thể biết đại bàng vàng thì cũng sẽ biết cách chuẩn bị công cụ hỗ trợ.” Diệp Ngân lại nói: “Bên trong đó có cỏ dại, da lợn vụn, giấy, chủ yếu đề phòng móng vuốt sắc bén của đại bàng khi bám vào.”

“Cái này, độ dày là đủ rồi.” Nói xong, Hạo Thiên liền đi ra khỏi hang động, nâng lên cánh tay, hô một tiếng, “Bạch Bạch!”

Lời vừa thốt ra, đại bàng vàng từ trong rừng cây lao ra, tiếp đó là đáp lại trên cánh tay Hạo Thiên nhưng xem ra hắn đã xem nhẹ thể trong của đại bàng vàng.

Đại bàng vàng tuy không nặng lắm, khoảng mười lăm đến hai mươi kilogram, đáp lên tay Hạo Thiên thì dù cho hắn có chuẩn bị trước thì, hắn cũng không ngờ là làm cơ thể hắn bị nghiêng sang một bên, cũng may là vẫn cố đỡ được.

“Có lẽ, ta nên đem cái găng tay cột vào trên vai thì hơn.” Hạo Thiên cười khổ, mười mấy kilogram trên vai thì còn có thể chống đỡ được mười phút, còn trên tay thì khó lòng mà đỡ được.

“Cởi ra đi, tôi sửa lại cho.” Nghĩ đến cái gì, Diệp Ngân lại bổ sung một câu, “Sẵn tiện anh cởi luôn áo trên người ra đi.”

Hạo Thiên cũng không có thắc mắc gì, liền cởi áo ra đưa cho Diệp Ngân chỉnh sửa.

Vì ngày mai phải lên đường, đêm nay hai người họ đi ngủ thật sớm để ngày hôm sau thức dậy sớm.

……

Khi mặt trời còn chưa ló dạng, lúc này cũng tầm năm giờ sáng, hai người họ thức dậy, sau đó họ đi chuẩn bị mọi thứ cần dùng để mang theo.

Diệp Ngân cùng Hạo Thiên chuẩn bị rất nhiều đồ vật, họ mang theo nào là rìu đá, dây thừng, mấy thanh tre, vài kilogam thịt lợn rừng xông khói, một ít da lợn rừng (dùng để làm chăn hay còn gọi là mền).

Nên hiểu rằng, đại bàng vàng có tốc độ bay khoảng 250 km/giờ và với sải cách gần ba mét thì một ngày nó có thể đi khoảng năm trăm kilomet (có thể đi nhiều hơn hoặc ít hơn tùy vào nhu cầu tìm kiếm thức ăn của nó), nên đối với Diệp Ngân và Hạo Thiên thì nhất định sẽ rất xa.

Thậm chí, nếu quá xa thì họ có thể mất nhiều ngày để đi đến được nơi ở của đại bàng vàng, họ chuẩn bị nhiều đồ vật như vậy cũng chỉ là chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Về phần các vật nuôi thì Hạo Thiên cũng đã cho đầy đủ thức ăn trong ba ngày để đề phòng họ không trở về sớm, gấu con thì vẫn để trong hang động, cũng để sẵn thức ăn, cửa hang động cũng được che chắn lại nhờ cái cửa mà hắn đã làm vài ngày trước.

Mặt trời cũng đã mọc lên ở đằng xa, họ cũng đã chuẩn bị xong, đại bàng vàng thì bay trên bầu trời, họ cùng Hắc Hắc tiến sâu vào rừng rậm.

Lại một đêm trôi, Hắc Hắc cùng đại bàng vàng quan hệ vẫn như cũ, nhưng đại bàng vàng thì bay phía trên chỉ đường, Hắc Hắc ở dưới đi trước mở đường nên cũng phần nào đảm bảo an toàn cho hai người họ.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận