Lọc Truyện

Truyện Chiến Thần Tu La - Giang Nghĩa

Những lời tiếp theo đã không phải là lời nhận xét cho phần biểu diễn, mà là đang sỉ nhục nhân cách của người khác. 

Quân Nhàn tức giận toàn thân run rẩy, nhưng một mình cô ta thì sao có thể nói lại bốn người. Huống hồ gì cô ta còn là một cô gái có đạo đức phẩm hạnh, căn bản không phải là đối thủ của đám trợ giảng nói chuyện thô tục ở phía dưới sân khấu. 

“Các người!” 

Quân Nhàn tức giận quay đầu bỏ đi, không muốn phải đứng đó thêm một khắc nào nữa. 

Nữ trợ giảng lại âm dương quá khí mà la to: “Cút nhanh lên đi, đừng có ảnh hưởng người dự thi ở phía sau trình diễn, cái đồ rác rưởi đáng chết” 

Lòng tự trọng của Quân Nhàn cực kỳ cao, bị người khác sỉ nhục như thế, sau khi trở lại hậu trường thì trực tiếp ném micro, một câu không nói liền bỏ đi. 

Bạch Dương nhanh chóng đuổi theo. 

“Cô Quân Nhàn, xin cô đừng tức giận. 

“Không tức giận hả? Làm sao mà tôi không tức giận cho được? Đám người này có xứng với cái danh trợ giảng không, nếu biết như vậy thì tôi đã không đến đây tham gia cái chương trình này rồi. Mờ ám, bẩn thỉu, kinh tởm.” 

Lúc này, Giang Nghĩa bước tới rồi nói: “Xảy ra chuyện như thế đúng là chúng tôi không nghĩ tới, nhưng mà cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cho cô một câu trả lời hài lòng.” “Xin lỗi, tôi không có tâm trạng chơi với các người. 

Quân Nhàn lập tức đi ra khỏi phòng, vừa đi ra ngoài thì liền nhìn thấy phe vé đang giới thiệu vé cho người khác. 

Phe vé liếc mắt nhìn Quân Nhàn, cười nhạo nói: “Sao vậy, thất bại rồi đúng không? Có một câu nói rất hay, không nghe lời người xưa, thiệt thòi ở trước mắt. Nếu như cô nghe lời tôi bỏ ra một ít tiền mua một cái vé thì sao có thể có chuyện này được chứ?” 

Quân Nhàn tức giận nói: “Các người làm vậy sao có thể là đang chọn người, các người làm vậy là đang kiếm tiền thì có.” 

“Đừng có nói khó nghe như vậy mà.” Phe vé rút một cái vé ra rồi nói: "Có nghệ sĩ nổi tiếng nào mà không tốn tiền cơ chứ, chút tiền đó cô cũng không tiêu nổi, sao có thể thông qua cuộc tuyển chọn. Nè, mua một cái vé đi, bây giờ còn có thể cứu vớt được. 

“Cứu vớt à? Tôi thà rằng không tham gia cái chương trình này, thà rằng quay lại quán hát nhỏ cũng sẽ không mua vé của anh. 

Quân Nhàn sắp rồi đi. 

Giang Nghĩa bước đến và nói: “Quân Nhàn, cô chờ một chút đi. Hôm nay là tôi đã mời cô đến đây, nếu như cô cứ trở về như thế, vậy thì do tôi sơ suất. Mong cô cho tôi thêm một cơ hội, tôi đảm bảo sẽ cho cô một kết quả hài lòng.” 

Kết quả hài lòng? 

Cái gì gọi là kết quả hài lòng? 

Quân Nhàn hỏi: “Anh có thể làm cái gì?” 

Giang Nghĩa trả lời: “Cô muốn cái gì thì tôi có thể làm cái đó.” 

Quân Nhàn bật cười: “Được thôi, vậy tôi muốn những tên bán vé chợ đen phải biến mất khỏi nơi tuyển chọn, còn muốn đổi cả bốn trợ giảng ác ma bẩn thỉu ấy, cuối cùng, tôi muốn Lăng Dao là người giơ bảng pass cho tôi. Ba điều kiện này, anh có làm được không?” 

“Được. 

“Cái gì?” Quân Nhàn sửng sốt. 

Ba điều kiện này, bất cứ một điều kiện nào cũng vô cùng khó. Quân Nhàn chỉ là do quá tức giận cho nên mới có thể đưa ra những yêu cầu quá đáng như thế mà thôi, bây giờ cô ta không ngờ Giang Nghĩa lại không hề suy nghĩ gì mà đồng ý ngay lập tức. 

Làm không được đúng không? 

Người bình thường thì sao có thể thực hiện được ba điều kiện này? 

Bạch Dương khẽ cười nói: “Quân Nhàn, cô cứ cho chúng tôi một cơ hội đi, cho chúng tôi cơ hội để lấy công chuộc tội.” 

Quân Nhàn cười lạnh: “Được thôi, vậy thì thôi chờ xem. 

Giang Nghĩa vỗ vỗ bả vai Bạch Dương, anh nói: “Chuyện xử lý Phe vé giao cho cậu làm?" 

“Không thành vấn đề” 

Bạch Dương lập tức bấm điện thoại gọi cho Phi Kê ở Dạ Cầm, Phi Kê chuyên trợ giúp Giang Nghĩa xử lý những chuyện phiền phức này, đây chính là lúc để sử dụng ông ta. 

Sau đó, Giang Nghĩa trực tiếp gọi cho Tề Vân Mỹ, nội dung rất đơn giản, chính là kêu Tề Vân Mỹ đến đây một chuyến, đến để xem nội dung buổi tuyển chọn. 

Tề Vân Mỹ không phải là người bình thường, cô ta nghe Giang Nghĩa nói vậy là đã biết có vấn đề, thế là dựa theo lời Giang Nghĩa mà đến hiện trường một cách vô cùng khiêm tốn. Cô ta vào hậu trường khi người ở bên ngoài chẳng có ai phát giác ra, im lặng xem buổi tuyển chọn. 

Tề Vân Mỹ còn hỏi: “Chủ tịch Giang, buổi tuyển chọn thì có gì đáng xem?” 

Giang Nghĩa thần bí nói: “Hay lắm, rất rất hay, cô Tề chỉ cần xem là sẽ biết thôi. 

Thế là Tề Vân Mỹ yên lặng và an tĩnh quan sát. 

Một thí sinh lên sân khấu biểu diễn, năng lực biểu diễn rất tốt, nhưng chỉ mới hát có nửa bài là đã bị trợ giảng kêu tạm dừng, mắng nhiếc một trận tơi bời rồi đuổi ra ngoài. 

Tề Vân Mỹ lắp bắp nói: “Thí sinh ưu tú như thế mà cũng bị loại đi nữa à, yêu cầu của mấy trợ giảng này cao quá.” 

Cao hả? 

Hài hước! 

Giang Nghĩa cũng không nói chuyện, anh ngồi ở bên cạnh im lặng nhìn. 

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận