Lọc Truyện
“Cô Đới vậy là xong rồi. Cô giúp tôi mang lên phòng cho cậu chủ nhé!” Thím Chu điềm đạm đặt đồ ăn ngay ngắn vào khay.

“Vâng ạ” Dù cho chuyện này An Lạc không hề muốn nhưng cô vẫn nhận lời.

Lưu quản gia dẫn đường cho cô, nhà Trác Nhất Phong có hẳn thang máy nên di chuyển lên lầu không cần phải leo thang bộ.

Thang máy dừng ở tầng 3, phòng làm việc của Trác Nhất Phong nằm ở tầng này. Cửa thang máy vừa mở ra Đới An Lạc đã nhìn thấy một bức ảnh rất to treo ở trên tường. Một cậu bé khoảng 14-15t đứng ở giữa nắm chặt tay một người đàn ông tuấn tú và một người phụ nữ xinh đẹp. Cậu bé ấy cười rất tươi, sự hạnh phúc là điều không thể che giấu trong bức ảnh này.

Đây là ảnh gia đình Trác tổng chăng?

“Chú Lưu, cậu bé này có phải Trác tổng không ạ?” An Lạc nhìn chằm chằm vào bức ảnh.

“Phải, đó chính là cậu chủ” Lưu Tu Kiệt nhỏ giọng, trong lời nói có pha lẫn chút nỗi buồn man mát.

Thì ra Trác Nhất Phong đã đẹp trai từ lúc nhỏ rồi, chỉ là anh đã không còn là cậu thiếu niên ngây thơ thuở đó nữa, nụ cười tươi tắn rạng rỡ đã mất đi từ ngày ba mẹ anh lìa xa dương trần này. Thế giới của anh bỗng chốc sụp đổ, màn đêm cứ bủa vây lấy tâm hồn anh. Tình thương của ba, hơi ấm của mẹ đối với anh chỉ còn là một mảng ký ức khó phai mờ.

Anh phải biến bản thân mình trở nên mạnh mẽ, kiên cường hơn, học cách gánh vác dẫn dắt tập đoàn New Wind ngày càng phát triển, đó là tâm huyết cả đời của ba anh và ông nội, không ngại mệt mỏi lao đầu vào công việc. Ở cái độ tuổi những đứa trẻ khác còn đang ham chơi, Trác Nhất Phong đã phải tôi luyện cho mình những kiến thức về thị trường, rồi ở cái độ tuổi những người đồng trang lứa khác đều thành gia lập thất thì anh lại bận rộn đưa New Wind lên xếp hạng tập đoàn thịnh hành trong top 20 tập đoàn giàu có nhất thế giới.

Trác Nhất Phong, anh đã quá vất vả rồi. Đôi lúc con người ta thường hay tự tìm cách đối mặt với những khó khăn thay vì kể lể ra những đau khổ mình đang gánh chịu. Trong tâm hồn mỗi người đều có một góc khuất của riêng mình, nơi đó chứa đựng những điều tồi tệ nhất.

Suy nghĩ đến đây, đôi mắt An Lạc bất giác đỏ hoe, cô đồng cảm với anh.



Lưu quản gia gọi tên của cô, giúp tâm hồn cô quay về với thực tại “Cô Đới, phòng làm việc của cậu chủ ở bên hướng kia”

Trong căn biệt thự rộng lớn, không gian tiện nghi hiện đại, không thiếu những người hầu kẻ hạ, còn có cả Lưu quản gia và thím Chu luôn yêu thương chăm sóc, nhưng Trác Nhất Phong chưa bao giờ nguôi ngoai chuyện cũ.

Anh đứng dựa tường nhìn ra cửa kính ban công, bầu trời hôm nay đầy sao sáng nhưng ánh trăng lại khuyết mất một nửa.

“Cậu chủ, cô Đới mang đồ ăn đến cho cậu” Lưu quản gia đứng bên ngoài cửa thông báo.

“Vào đi”

Dù ở cty hay ở nhà giọng điệu lạnh lùng bá đạo tổng tài vẫn không hề thay đổi chút nào.

Đới An Lạc không muốn vào trong, cô không muốn đối mặt với anh. Cô hạ giọng thương lượng với Lưu quản gia “Chú Lưu, hay chú vào đi”

Lưu Tu Kiệt liền xua tay tránh né “Cô Đới, vẫn là cô vào thì hơn”

Bộ dạng này của Lưu quản gia sao có vẻ còn sợ Trác Nhất Phong hơn cả cô nữa vậy?

Hết cách rồi, liều mạng vậy.

Lưu Tu Kiệt mở cửa cho Đới An Lạc vào trong, ông nháy mắt với cô, làm ra điệu bộ tiếp sức cho cô ‘hãy can đảm lên’.

Đới An Lạc gật đầu, vừa quay lưng tiến được vài bước vào trong đã nghe cửa phòng đóng sầm lại, các giác quan cô căng cứng, mắt trợn tròn, nội tâm không ngừng gào thét dữ dội ‘Chú Lưu ơi mở cửa ra, làm ơn mở cửa ra đi mà’

Trác Nhất Phong vừa mới tắm xong, anh mặc một chiếc áo thun trắng tay lỡ kèm theo chiếc quần short màu xanh da trời trông thật năng động khỏe khoắn.

"Đứng ngây ra đó làm gì?’’

Bộ anh ta có con mắt thứ 3 ở phía sau đầu a?

Bàn làm việc rất lớn, cô cẩn thận bê khay đồ ăn lại đặt lên đó “Trác tổng, tôi để ở đây nhé!”

Nhanh chóng quay bước muốn rời khỏi hang cọp ngay lập tức.



“Đứng lại, ai cho phép cô rời đi”

Đôi chân của cô như bị điểm hóa, nghe lời anh ta đến mức vô thường, muốn nhấc cũng khó lòng nhấc lên được.

Trác Nhất Phong lại bàn ngồi xuống, đảo mắt nhìn vào khay thức ăn rồi lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đang đứng phía trước.

Bỗng dưng cơn phẫn uất bấy lâu trong lòng anh lại thức tỉnh “Tại sao lại có món thịt viên cà chua?”

Đới An Lạc ngạc nhiên chưa hiểu chuyện gì, lẽ nào Trác Nhất Phong không thích ăn món này ư?

An Lạc giọng điệu nhẹ nhàng “Nếu Trác tổng không thích món này thì tôi mang đi nhé!”

Trác Nhất Phong đột nhiên lại hét lớn “Lưu quản gia”

Lưu Tu Kiệt bên ngoài nghe thấy Trác Nhất Phong gọi tên mình vội vàng mở cửa vào trong “Cậu chủ, có tôi đây”

“Mang đổ hết những thứ này cho tôi” Trác Nhất Phong đứng dậy chỉ tay vào khay đồ ăn đang để ở trên bàn.

Lưu Tu Kiệt chỉ có thể “Vâng cậu chủ”

An Lạc không nhịn được vội lên tiếng muốn ngăn cản mọi chuyện “Trác tổng, tại sao anh làm vậy chứ? Bên ngoài kia bao nhiêu đứa trẻ không có chút gì để ăn. Tại sao anh có thể phí phạm thức ăn như vậy? Huống hồ đây còn là công sức thím Chu đã làm cho anh mà”

Trác Nhất Phong nghe lời chất vấn từ Đới An Lạc liền cười khẩy “Cô còn hỏi tôi tại sao ư?”

Đới An Lạc càng ngày càng sắp trở nên điên loạn với Trác Nhất Phong rồi, nhiều lời lẽ anh nói ra chỉ trích khiến cho cô không hiểu bản thân mình đã gây nên tội tình kinh thiên động địa gì.

Cô không nhịn được mà lớn tiếng với anh “Tôi đã làm gì sai chứ?”

Câu hỏi làm cho Trác Nhất Phong càng siết chặt nắm đấm hơn, anh dường như đang cố kiềm chế cho cơn lửa giận trong lòng không bùng phát ra.

“Sai…là cô đã bước chân vào căn nhà này, động tay vào món thịt viên tôi thích, sai là cô thì sống còn họ thì không?”



Anh càng nói cô càng nghe thấy vô lý, là do bản thân cô sai ư?

Trước giờ cô đã nhịn đủ lắm rồi, lần này cô nhất quyết không để bản thân nhún nhường trước con người tính khí thất thường như anh nữa.

“Trác tổng, anh nhớ cho rõ…là do tôi muốn đến nhà anh sao? Con người của tôi làm sao? Động vào món ăn anh thích thì làm sao? Còn nữa…anh từng nói tôi có được ngày hôm nay là nhờ họ, tôi còn sống nhưng họ thì không…Anh làm ơn nói rõ ràng một chút đi, rốt cuộc anh có hiềm khích gì với tôi. Tôi chẳng qua chỉ là đã từng ngây dại thích anh, tôi chưa từng gây chuyện bất lợi cho anh nhưng anh lại ghét tôi đến thế này”

“Trác Nhất Phong, tôi nói cho anh biết…tôi đã từ bỏ ý định thích anh rồi. Mong anh sau này cũng không cần để tôi trong tầm mắt, đỡ làm bẩn đôi mắt châu báu của anh”

Trước nay, Đới An Lạc vẫn luôn cung kính gọi anh là Trác tổng, nhưng vừa rồi cô gọi hẳn tên úy của anh, có lẽ lần này Đới An Lạc đã thực sự tức giận.

Sự phẫn nộ của cô làm cho Lưu quản gia cảm thấy xót thương trong lòng, ông thương cho cô gái nhỏ bé lại dám đương đầu chống lại một con mãnh hổ đang oai hùng giương nanh vuốt…và cũng thương cho tâm hồn vỡ nát của Trác Nhất Phong.

“Biến ngay cho khuất mắt tôi”

Lòng tự trọng của Đới An Lạc bị câu nói kia làm tổn thương sâu sắc, những đồng cảm ban nãy dành cho anh giờ tan biến không còn chút nào sót lại. Cô không có lý do gì để ở lại đây nữa, lập tức quay bước chạy đi, càng chạy càng nhanh. Cô muốn thoát khỏi đây, thoát khỏi con người lập dị như Trác Nhất Phong.

Dù biết bản thân mình chẳng làm gì sai nhưng sau cuộc chất vấn đầy kịch tính cô đau lòng đến mức tim không ngừng co thắt lại, đau buốt nhói lên từng cơn. Nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt, cô lấy tay gạt đi vì không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình.

Đới An Lạc chạy vụt nhanh qua cửa trong sự ngỡ ngàng của thím Chu và những người làm khác.

Không phải lúc nãy còn rất vui vẻ hay sao!!!?
Nhấn Mở Bình Luận