Lọc Truyện
Biệt thự Trác gia

"Cậu chủ...có chuyện lớn xảy ra rồi" Lưu Tu Kiệt, quản gia lâu năm của nhà họ Trác, hớt hải chạy vào phòng làm việc tìm Trác Nhất Phong.

"Chú Lưu có chuyện gì?" Trác Nhất Phong lạnh nhạt hỏi.

"Thẩm Kiêu báo điện thoại cho cậu nhưng không được, nên đã gọi cho tôi. Đới...Đới tiểu thư xảy ra chuyện rồi."

Vừa nghe đến tên Đới An Lạc, Trác Nhất Phong buông lơi cây viết đang cầm trong tay xuống, đôi lông mày chau dính vào nhau "Chú nói mau"

"Chuyện là Hoàng Phiến cùng ông Zane hôm nay về nước, cậu Lâm đã đến sân bay đón họ. Sau đó bọn họ cùng nhau về Nhà hàng Khách sạn Tend của Hoàng Phiến để trao đổi công việc. Hoàng Phiến bảo là mình để quên đồ ở sân bay nên nhờ tài xế của chúng ta quay trở lại sân bay để lấy. Khoảng 20h, vệ sĩ theo dõi cô Đới cho biết cô ấy đã rời khỏi cty đi đến Nhà hàng Khách sạn Tend. Cô ấy vào bên trong còn vệ sĩ của chúng ta bị nhóm bảo an ngăn cản lại nói là hôm nay không đón khách nữa nên không thể vào, thế cho nên là đã để mất dấu của cô Đới. Hắn không dám tự ý hành động nên chỉ có thể ở bên ngoài quan sát tình hình báo cáo cho Thẩm Kiêu đợi lệnh. Khoảng gần 21h thì thấy hai tên vệ sĩ riêng của Hoàng Phiến dìu cậu Lâm ra xe, tài xế đã đưa cậu Lâm về nhà an toàn. Nhưng còn cô Đới thì..."

Trác Nhất Phong cuộn tròn nắm đấm, đập mạnh xuống bàn, giọng đay nghiến "Hoàng Phiến, ông dám động đến người của tôi?"

Brừm...Brừm....

Trác Nhất Phong lái con siêu xe Bugatti lao như bay trên đường. Với tốc độ chóng mặt này nếu ai lỡ dại va phải thì chỉ có thể là đăng xuất khỏi trái đất thôi.



Phía sau, vài chiếc xe đang đuổi theo, cố bám lấy Bugatti của Trác Nhất Phong nhưng lại chẳng thể sánh kịp.

"Tăng tốc nhanh lên nữa đi" Lưu quản gia ngồi kế bên nhìn thấy tốc độ điên cuồng lao như bay của Trác Nhất Phong, sốt ruột hối thúc Thẩm Kiêu lái xe nhanh hơn nữa.

"Ây da, Lưu quản gia à. Cháu đã cố gắng lắm rồi, tốc độ này thực sự rất nguy hiểm a" Thẩm Kiêu dùng tay chỉnh lại mắt kính trên mặt, chân nhấn ga sát sàn, căng thẳng tột độ.

Từ ngày làm việc với Trác tổng, anh chưa bao giờ thấy cậu ấy căng thẳng vì chuyện gì đó đến mức thế này. Dù cho công việc có đôi lúc khó khăn, các đối tác làm khó làm dễ thì vào tay cậu ấy cũng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa hư không.

Cô gái này thực sự còn quan trọng hơn cả tính mạng vàng ngọc của cậu ấy hay sao?

Con siêu xe của Trác Nhất Phong lạng lách vượt qua những chiếc xe khác đang chạy trên đường. Vượt qua cả những đèn đỏ.

Mọi người trên đường nhìn thấy tốc độ của đoàn xe lướt qua mà kinh hồn bạc vía "Chạy cho kịp giờ đầu thai à, xem thường tính mạng người khác thế"

Thẩm Kiêu vừa dừng xe lại đã thấy Trác Nhất Phong ra tay ẩu đả với đám bảo an trước cửa. Tên vệ sĩ đứng quan sát rình rập bên kia đường cũng xuất hiện nhập bọn.

Nữ lễ tân thấy tình hình bất ổn bên ngoài liền bấm điện thoại bàn để liên lạc cho Giám đốc Hoàng "Alo...Giám đốc Hoàng...."

Cô còn chưa kịp nói gì đã bị người thanh niên tuấn mỹ xông vào giật lấy điện thoại.

"Giám đốc Hoàng, ông đúng là không xem tôi ra gì. Nơi này của ông chuẩn bị thành đống phế liệu là vừa" Trác Nhất Phong đay nghiến, đập nát điện thoại bàn.

"Đới An Lạc đang ở đâu?" Anh nghiến răng trợn mắt tra hỏi nữ lễ tân.

Cô run rẩy đáp "Tôiii....tôi...không biết"

"Không biết!!!" Trác Nhất Phong cười khẩy "Đập nát nơi này cũng phải tìm ra Đới An Lạc và tên Hoàng Phiến cho tôi"



Nhóm người càng quét hết tất cả các phòng ở dưới hành lang vẫn không thấy Đới An Lạc.

Thẩm Kiêu nắm lấy cổ áo tên quản lý giật mạnh tra hỏi "Ông chủ Hoàng của các ngươi đâu?"

"Tôiii không biết"

''Nóiiiiiii" Thẩm Kiêu hét lớn vào mạnh hắn, trực tiếp siết chặt cổ tay làm cho hắn nghẹn thở đến đỏ cả mặt.

Hắn khó khăn nhả ra từng chữ "Lầu 4 Phòngggg 17''

Trác Nhất Phong nghe thấy liền như một quả tên lửa lao vun vút lên cầu thang, anh đã không còn đủ kiên nhẫn để chờ thang máy nữa. Dự cảm mách bảo anh rằng phải tìm ra Đới An lạc càng sớm càng tốt.

Rầm....

Đám vệ sĩ trực tiếp đạp cửa xông vào phòng 17, thấy tên Hoàng Phiến cùng đám người vẫn đang người yên vị ở đó.

"Trác tổng, Lâm phó tổng đã về rồi, không biết người còn đến tìm tôi là có việc gì?" Hắn cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhởn nhơ hỏi chuyện như không biết gì. Tên này bề ngoài nhìn nghiêm trang nhưng bên trong thủ đoạn rất sâu bọ.

Thẩm Kiêu lên tiếng "Thư ký Đới đâu?"

"Thư ký Đới?" Hoàng Phiến cười nhếch mép, giọng điệu giễu cợt "Trác tổng, chỗ chúng tôi đâu phải là nhà trẻ. Tiểu thịt tươi của cậu chạy mất sao lại đến hỏi tôi kia chứ? Cơ mà từ lúc nào cậu lại quan tâm đến một cô thư ký quèn vậy?"

Những tên ngồi cùng bàn nghe vậy cũng hùa theo cười phá lên.

Trác Nhất Phong đã mất hết kiên nhẫn, trực tiếp đi đến lật mặt bàn hất đổ

xuống đất "Hoàng Phiến, ông còn chưa biết rõ tôi là ai sao?"



Chính vì hắn biết rõ Trác Nhất Phong là ai, càng biết rõ gia thế đáng sợ của Trác Nhất Phong. Nên lúc nãy nghe giọng Trác Nhất Phong qua điện thoại, hắn đã không chạy trốn làm gì cho mất công sức, đằng nào những thứ Trác Nhất Phong đã muốn thì chạy đến chân trời góc bể cũng không thoát được.

Chỉ là không ngờ Trác Nhất phong lại điên cuồng vì một con thư ký quèn mà bỏ qua sĩ diện bản thân, không ngần ngại ra mặt đến vậy.

Trác Nhất Phong đưa tay ra ám hiệu cho Thẩm Kiêu, một khẩu súng lục được đặt lên tay Trác Nhất Phong.

Trác Nhất Phong cầm khẩu súng lên, chơi đùa xoay vòng khẩu súng ở ngón tay trỏ. bất giác dừng lại chỉa thẳng mũi súng đã lên nòng vào mặt Hoàng Phiến.

"Trác tổng....nếu cậu dám, pháp luật sẽ không tha cho cậu đâu" Hoàng Phiến bắt đầu căng thẳng, lời nói có phần ngập ngừng không trôi chảy.

Trác Nhất Phong cười một cách điên cuồng "Ông thừa biết khả năng của tôi mà, tôi đã phong tỏa hết toàn bộ tin tức. Mạng của những kẻ đê hèn như các ngươi không đáng để pháp luật phải bận tâm đến thế đâu''

Hai tên vệ sĩ giữ chặt tay của Hoàng Phiến lại, Trác Nhất Phong dí mũi súng sát vào trán Hoàng Phiến, ngón tay trỏ nhích cò "Giám đốc Hoàng, đắc tội rồi"

''Dừng lại...tôi nói...tôi nói. Hai vệ sĩ của tôi đã đưa thư ký Đới lên lầu 7 phòng 405" Trái tim Hoàng Phiến đập loạn nhịp khi thấy ngón tay của Trác Nhất Phong bắt đầu nhích cò.

Nếu còn thách thức sự kiên nhẫn của Trác Nhất Phong, khả năng không được nhìn thấy mặt trời nữa là điều chắc chắn.
Nhấn Mở Bình Luận