Lọc Truyện
Khi Nghi An trốn chạy, anh như phát điên, cho người truy tìm tung tích của cô khắp mọi nơi ở phía bắc này.

“Con bình tĩnh lại, như thế sẽ làm cho An An càng thêm hoảng sợ, lỡ như vì việc này mà sảy thai thì sao?”. Mẹ Lục không nhịn được mà vẫn lên tiếng.

Chuyện của bọn nhỏ bà biết rất rõ, nhưng đã lỡ có rồi, mà Nghi An lại không muốn bỏ con, nếu như Từ Khiêm một mực ép bỏ, chỉ sợ là hai đứa sẽ khó chung sống với nhau sau này.

Hôn nhân là chuyện lâu dài, huống chi bọn trẻ đã có với nhau hai đứa con.

Từ Khiêm biết mình đã quá vội vàng, nên khi mẹ Lục khuyên nhủ thì anh mới bình tĩnh lại.

Tính đến hôm nay đã là sáu ngày kể từ khi ở bệnh viện rồi cô trốn chạy khỏi anh.

Cô cứ như vậy mà mất tích, không một chút tin tức nào cả, những nơi cô hay đi qua hay bóng dáng người cũ từng đến, anh cũng đều đến để kiểm tra.

Nhưng vẫn không có ích gì.

Anh đã quá vội vàng rồi.

Ngày qua ngày, anh vẫn luôn đi tìm cô trên khắp mọi nơi, nhưng vẫn không tin tức.

Đến khi nhìn lại thì đã được ba tháng.

Nghi An đi đến một vùng núi để sinh sống, nhiệt độ ở đây tuy có chút lạnh nhưng thời gian sống lâu ngày rồi cô ấy cũng đã quen.

Hôm nay, vẫn như thường lệ, Nghi An đi dạy học cho bọn nhỏ ở vùng này.

Nơi cô đến là một vùng núi nhỏ ở phía đông, có tên là thôn Yến.

Vì nơi này thiếu hụt giáo viên, nên khi Nghi An chuyển đến sinh sống thì cô đã ứng tuyển làm giáo viên. Cũng chỉ dạy bảo các em nhỏ học cấp một mà thôi.

Lương không cao, nhưng được thu xếp một phòng nhỏ để cô ở, nên Nghi An đã đồng ý.

Hiện tại cô không có chổ nào để đi, cũng không làm ra thu nhập, nên công việc này đã là rất ổn rồi.

“Cô An, cô xem bài này em làm đúng chưa ạ”. Một cô bé với mái tóc thắt bím chạy đến bục giảng hỏi cô giáo.

“Đâu, để cô xem”. Nghi An xem bài tập của cô bé. “Ừm, đúng rồi, em giỏi lắm”.

“Dạ. Em cảm ơn”. Cô bé vui vẻ cầm vở chạy về bàn của mình.

Đến khi tan học thì bọn nhỏ lại háo hức ra về. Nghi An thu xếp xong sách vở thì cũng rời đi.

Không ngờ khi ra khỏi trường học, đi bộ về thôn Yến thì gặp một người phụ nữ quen thuộc. Khi thấy Nghi An xuất hiện thì bà ta cũng hoảng hốt, làm vỡ cả gánh bún trên tay mình.

“Con…con…”. Trần Hà ngạc nhiên nhìn Nghi An đứng trước mắt mình.

“Chào dì, đã lâu không gặp, người vẫn khoẻ chứ?”. Nghi An mỉm cười, đi đến từng bước nhỏ.

“Vẫn tốt, sao con lại ở đây? Từ Khiêm đâu? Nó để con đi một mình à”.

“Vâng ạ, bọn con giận nhau, nên con bỏ đi thôi ạ”.

“Giận nhau”. Trần Hà ngạc nhiên, chăm chú nhìn Nghi An đứng mỉm cười, nhưng bà vẫn thấy có gì đó không đúng?

“Con…mang thai?”. Trần Hà giật mình. Giọng nói có chút lớn tiếng.

Nghi An không trả lời. Lấy sách che lại bụng mình.

Họ vào phòng của Nghi An để nói chuyện.

Trần Hà nghe Nghi An giải thích sơ lượt tình hình cụ thể của cô.

Từ Khiêm kiên quyết muốn bỏ đứa bé, nhưng Nghi An lại không muốn, nên cô mới bỏ đi.

Chuyện này làm sao Trần Hà lại không biết được chứ, Nghi An cũng ra nông nỗi này đều do một tay bà gây ra.

“Con không trách dì đâu”. Chuyện đã qua lâu, hận thù cũng không được gì. “Con dự định sẽ sinh nó ra, dì nếu đã gặp con thì xin đừng nói lại với Từ Khiêm có được không ạ”.

“Chuyện này…”. Trần Hà vốn lo sợ, nhưng khi thấy Nghi An quỳ xuống cầu xin bà thì lại đồng ý.

Nghi An đã tha thứ cho bà, vậy thì tại sao bà lại không tha thứ cho bản thân mình.

Cũng vì như vậy sau này, Nghi An thường xuyên được Trần Hà đến thăm, và lo lắng rất nhiều trong thời gian cô ốm nghén.

Ăn không được thứ gì cả, cô bị ốm nghén có phần nặng, cũng sụt cân rất nhiều gần như ốm đến báo động.

Đúng như bà lo, Nghi An ốm nghén đến tháng thứ năm, nhưng người gần như trơ xương, gương mặt căng tròn bao lâu nay giờ đã hốc hác rất nhiều.

Vì lo sợ Nghi An sẽ gặp chuyện, bà vẫn âm thầm lén lút báo cho Từ Khiêm biết nơi cô đang sinh sống.

…..

Nghi An ngủ một giấc tỉnh dậy thì thấy mình nằm ở một nơi khác, xung quanh toàn là mùi bệnh viện.

Cô chỉ nhớ khi mình ăn món cơm xong thì lại buồn nôn, sau đó thì ngất đi.

Trần Hà đưa mình vào viện sao?

“Em tỉnh rồi à”. Từ Khiêm đi vào thì nhẹ người. “Đừng động”.

“Anh…em…”. Nghi An sờ bụng mình thấy vẫn còn nên mới thở phào.

“Được rồi, con vẫn còn, em ăn cháo đi”. Tìm được người rồi thì tốt, anh mới yên tâm đi phần nào. Nhìn cô ốm trơ xương như vậy, anh cũng không nỡ mắng thêm câu nào.

“Em…”. Nghi An nhìn anh. “Xin lỗi, nhưng anh đừng bắt em bỏ con được không”.

“Em ăn đi, chuyện đó mình nói sao nhé”.

“Từ Khiêm”. Cô kéo nhẹ góc áo anh. Đôi mắt ngấn nước nhìn anh đầy tủi thân.

“Được rồi”. Cuối cùng Từ Khiêm vẫn không đành lòng. “Thanh Nguyệt sẽ đến kiểm tra cho em, nếu mọi thứ ổn cả thì anh sẽ chấp nhận”.

“Vâng ạ. Con rất ngoan, thường xuyên nghe lời em”. Nghi An há miệng ăn cháo. Thậm chí có chút lấy lòng anh vì chuyện mình bỏ đi mà không nói lời nào còn khiến cho anh và mọi người lo lắng.

“Nó mà ngoan thì em đã không gầy trơ xương như vậy”. Anh vừa nói vừa đút cô ăn cháo, lời nói có chút ghét bỏ vừa lại đau xót.

“…do em ăn không được mà”. Nhưng cái thai lại không nghe lời cho lắm, khiến cho Nghi An ăn vào là nôn ra mọi thứ.

Chỉ là một ít cháo trắng nhưng Nghi An vẫn nôn.

Hừ. Anh vẫn nhịn lấy, vội vàng giúp cô vỗ nhẹ lưng, sau đó thì lên giường nghĩ ngơi đợi Thanh Nguyệt đến kiểm tra. Xong rồi ổn định lại thì anh sẽ tính sổ với cô luôn vậy. Tạm thì nhịn lấy, này cũng do lỗi ở anh nhiều hơn.

Ban đầu cô ấy đã dặn rất kỹ, haizzz.

Lúc này Trần Hà đến thăm Nghi An cùng với ba mẹ Lục và ba Lãnh, mọi ân oán trước đây đều được giải bày mọi thứ, mẹ Lục cũng biết được khi Nghi An bỏ đi đến đây sinh sống thì cũng nhờ có Trần Hà chăm sóc.

Tuy mẹ Lục có chút không thích việc Trần Hà che giấu, nhưng vẫn biết đây là ý của Nghi An. Nên bà chỉ đành ôm buồn bực vào người mà thôi.

Nghi An thấy ba mẹ Lục và ba Lãnh đi vào thì ôm khóc một hồi lâu. Vội vàng bảo họ là mình biết lỗi rồi.

Nhìn Nghi An ốm như vậy muốn mắng cũng không ai nỡ, nên vẫn là họ an ủi Nghi An mà thôi. Ai bảo cô là con gái cưng của họ chứ.

Ngồi một lúc lâu thì Thanh Nguyệt đi đến, thấy bụng của Nghi An đã to thì cô ấy nhíu mày mình lại.

Hiển nhiên Thanh Nguyệt thì không nói gì.

“Lục tiểu thư ốm như vậy à? Ăn được gì không?”.

Nghi An lắc đầu.

“Em ấy ăn cháo trắng thì cũng nôn”. Từ Khiêm lên tiếng. “Thanh Nguyệt, tình hình này…”.

“Trước mắt thì kiểm tra đã, nếu ổn thì sẽ sinh nhưng nếu không thì…phải xem anh Từ đây chọn ai rồi”. Thanh Nguyệt nói ít nhưng ý lại nhiều.

“Chọn mẹ”. Đương nhiên là chọn cô rồi. Từ Khiêm quyết định không chút do dự.

Nghi An siết chặt lấy ga giường, cả người căng cưng, tâm tình phức tạp. Không nói thành lời.

“Nhưng…cái thai hiện tại đã được gần sáu tháng, bỏ thì sẽ nguy hiểm cho Lục tiểu thư đây”. Thanh Nguyệt lấy từ trong hộp thuốc ra một số cây kim để châm cứu. “Tình hình hiện tại, tôi sẽ cố hết sức mà cứu cô vậy, mong là cô mạng lớn, mẹ tròn con vuông, bình an vượt cạn”.

“Được”.

“Tôi sẽ châm cứu cho cô trong vòng một tháng, nếu khi đó mọi thứ ổn lại thì xem như cô bình an”.

“Nếu như quá trình mà có vấn đề gì không may, cô hãy chọn mẹ”. Từ Khiêm dặn dò.

Anh vẫn lựa chọn Nghi An vô điều kiện.
Nhấn Mở Bình Luận