Lọc Truyện
Ngày hôm sau.

Vì hôm nay có lịch học, nên Nghi An được anh đưa đến trường.

Anh đã hai tháng không đến công ty, mọi chuyện ở đó anh cũng không quan tâm.

Mẹ anh cũng gọi đến rất nhiều lần, lần nào cũng vậy, luôn mắng Nghi An nên từ hôm đó anh cũng không nghe điện thoại thêm lần nào.

Bụng của Nghi An vẫn chưa lớn hẳn, nên dự định học thêm một kỳ nữa thì cô sẽ bảo lưu lại việc học này.

Mọi người thấy Nghi An vào lớp thì cũng rất ngạc nhiên, vì chuyện thiên kim thật giả ai cũng xôn xao cả lên. Nhưng cũng không thấy Nghi An cùng với Thanh Thanh xích mích gì cả.

Họ vẫn thân thiết nói chuyện cười đùa với nhau.

Khi thầy giáo bước vào thì Nghi An trợn tròn hai mắt lên!

Cả lớp cũng xôn xao không kém chút nào.

Này…này… không phải là thầy Từ đã lâu không gặp sao?

Sao lại…

“Xin chào các bạn. Tôi là Từ Khiêm, thầy phụ trách môn học này là thầy Phạm vì lý do đặc biệt nên đã nhờ tôi hướng dẫn. Cho nên tạm thời tôi sẽ giúp thầy ấy thay thế môn hoá học cao cấp này. Ngoài ra tôi còn dạy thêm một số môn khác nữa. Tạm thời giữ bí mật”.

Anh vẫy tay bảo bọn họ ngồi xuống, nhưng Nghi An vẫn ngẩng ngơ.

Sao…anh không nói cho cô biết chứ! Đã vậy sáng nay Nghi An buồn rầu làm nũng một hồi nữa chứ. Tuy hiện tại không ân ái được nhưng gần như cô điều giúp anh ra mà!

Bị lừa rồi!

Thanh Thanh kéo tay Nghi An bảo ngồi xuống.

“Thầy Từ nhà cậu quả là thích thật”. Thanh Thanh cảm thán vô cùng. “Phải chi Cố Minh nhà tớ cũng đi dạy học thì hay biết mấy”.

Nghi An cũng rất vui, vui vì được anh bên cạnh mình, cho nên tâm tình rất thoải mái.



Thật ra thầy phụ trách môn học này không bận việc gì cả, mà do Từ Khiêm đã liên hệ mà dạy học.

Lý do là anh muốn ở gần vợ mình. Vì anh đã từ chức cho nên hồ sơ làm cũng rất nhanh.

Nghi An nhìn anh đứng trên bục giảng mà thèm thuồng anh, Từ Khiêm quyến rũ nhất chính là khi đứng trên bục giảng, lời nói, phong cách anh diễn đạt ra, rất hay lại rất dễ hiểu.

Lại thêm vẻ đẹp của anh. Cho nên mọi người rất yêu mến.

Thầy Từ đã trở lại rồi.

Đây chính là thông tin mới nhất trong ngày được đăng lên khắp trên diễn đàn. Sau hơn mấy tháng chờ đợi thầy, cuối cùng mọi người cũng được gặp lại thầy rồi.

“Thầy Từ đã trở lại”. Kèm theo đó là một tấm ảnh anh đang đứng trên bục giảng, cầm trên tay một quyển sách.

“Hu hu. Cái nhan sắc này thật là mlem mà”.

“Phải chi tôi đăng ký học tiết này thì hay biết mấy.”

“Phải đó”.

“Tiếc quá đi thôi~”.

“Thầy Từ đi dạy vì vợ, các người không biết à. Các người không biết vợ của thầy học lớp đó à”.

Cho nên Từ Khiêm mới đi dạy. Cả lớp nhìn lời bình luận đó sau đó lại nhìn Nghi An với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Trời ạ.

“Đúng vậy đó, cả buổi học, hai người họ liếc mắt đưa tình mãi kìa”.

“Không đến lượt chúng ta xen vào đâu, chỉ được nhìn thôi”.

Ai bảo họ không có bạn trai làm thầy giáo cơ chứ, giờ chỉ biết ganh tỵ lại ngưỡng mộ. Mong được như Lục Nghi An.

“Anh thấy thầy Từ đẹp trai không.” Cố Hân hứng khởi gửi ảnh cho Lục Nghiên Trung xem. Sao đó khoe khang thầy Từ thế này thế kia.

Lục Nghiên Trung nhận được nhìn mà bực muốn chết! Có gì đâu mà đẹp chứ.

A! Đúng rồi! Từ Khiêm đi dạy được, thì anh ta cũng đi dạy được mà. Phải rồi!

Mày thông minh quá đi Lục Nghiên Trung ơi!

Thế là Lục Nghiên Trung âm mưu đi dạy học để được ở bên Cố Hân thêm nữa, công ty anh đã ném hết cho Nam Hàng nên giờ anh rất rãnh rỗi, nên muốn làm chút gì đó.

Anh lên kế hoạch rất cụ thể, cụ thể đến mức lịch học của Cố Hân anh cũng hack luôn sao đó căn cứ vào đó để kên lịch dạy học cho Cố Hân.

Đúng là trong giờ học, Từ Khiêm hay nhìn Nghi An thật. Hôm nay các cô cùng nhau đi ăn trưa ở căn tin, cho nên Từ Khiêm cũng lẽo đẽo đứng xếp hàng lấy cơm.

Đứng trước anh là Nghi An!

Các bạn học thấy vậy thì than ngắn thở dài. Cả ngày hôm nay ăn cơm tró ngập họng luôn rồi, cứ nghĩ ăn ở lớp là đủ rồi, ngay cả căn tin thôi mà cũng khyên thân!

Nhưng…bọn họ thấy thầy Từ đứng nghiêm chỉnh xếp hàng mà xôn xao cả lên, thậm chí còn tranh nhau để được đứng kế anh.



Có hai cô gái đang đùa giỡn với nhau, vô tình đụng trúng Nghi An nhưng được Từ Khiêm ôm lấy.

“Em…bọn em xin lỗi thầy ạ”. Hai cô sinh viên đó vội cúi đầu xin lỗi.

“Nghiêm chỉnh một chút, đừng làm ảnh hưởng đến các bạn khác”. Giọng anh hơi gắt gao. May mà không đụng trúng bụng của Nghi An nếu không anh nhai sống luôn bọn này rồi!

“Dạ vâng”.

“Đã nói là để anh lấy cơm cho, em đứng đây làm gì”. Từ Khiêm quay sang trách Nghi An.

“Em muốn xếp hàng mà, với lại đứng chung với anh”.

“…được rồi. Nói ngon ngọt là giỏi.” Từ Khiêm cười.

“…”. Bạn học đứng bên cạnh lại bị cho ăn cơm tró của họ.

Lấy cơm xong, bốn người các cô cùng với Từ Khiêm ngồi cạnh nhau mà ăn.

Không chỉ vì việc Nghi An là bạn gái của anh, cũng không vì vậy mà các bạn của cô được điểm cao.

Môn đợt trước anh dạy là Kinh tế học và Quản trị học, Nghi An thi điểm vẫn lẹt đẹt. Điều đó chứng tỏ anh vẫn không thiên vị trong việc học của mỗi người, sinh viên đối với anh ai cũng như ai cả.

Cho nên các bạn sinh viên ai cũng tin tưởng vào nhân phẩm và nhân cách của anh.

Vì chuyện đó mà Nghi An giận anh cả buổi, thậm chí không thèm nói chuyện với anh.

Biết làm sao được, trách nhiệm của anh mà. Không thiên vị được.

Nhưng Nghi An không biết, Từ Khiêm đã thiên vị rồi, vì điểm của cô hôm đó đáng lý là rớt môn mới đúng. Ngay cả Cố Hân cũng vậy.

Nhưng anh đã vượt quá phận của mình, xem vào điểm số một lần.

Ai bảo cô là vợ anh, là mẹ của con anh, nên anh phải thiên vị thôi chứ sao. Ai nói gì kệ họ.

Ăn cơm xong Nghi An lên ký túc xá của mình, qua năm hai ký túc xá đã không còn cô quản phòng, nhưng giờ giấc cũng như vậy, mười một giờ là cổng ký túc xá đã khoá lại.

Từ Khiêm vốn muốn Nghi An ngủ cùng với mình ở văn phòng, nhưng cô ấy vẫn còn có bạn cho nên đã từ chối.

Hẹn khi học xong thì về cùng với anh.

Từ Khiêm gật đầu.

Vì mang thai cho nên Nghi An và Giản Ái không thể nằm giường tầng được, cho nên đã chuyển sang nằm giường dưới.

Trước đây Nghi An và Giản Ái ngủ ở trên.

Vốn chuyện cũng không to tát gì, cho nên bốn người họ vui vẻ đổi với nhau.

Vì trưa nay vẫn còn buổi học cho nên mới ở lại. Dù sao ở lại cũng rất tốt.



Đến chiều học xong thì Từ Khiêm đưa Nghi An đi ăn tối. Nhưng Nghi An lại muốn tự nấu ăn hơn, cho nên họ đi siêu thị cùng nhau để mua nguyên liệu.



Nghi An muốn ăn cá, cho nên mua một con cá mú về nấu canh, Từ Khiêm lại muốn ăn trứng vịt nên đã mua trứng về chiên với cà chua.

Mua thêm một ít bắp cải về làm muối chua, một ít gia vị khác nữa.

Bữa cơm tối của họ rất đơn giản.

Khi họ xách đồ về nhà thì thấy ba mẹ của anh đã đứng đợi ở bên ngoài sẵn.

Thấy anh về Từ phu nhân rất phấn khích, nhưng khi thấy Nghi An đi bên cạnh bà lại không vui thậm chí còn không muốn nói chuyện.

Từ Khiêm cũng không muốn để ý đến họ.

Nghi An theo phép lịch sự vẫn chào họ. Nhưng Từ phu nhận lại ngó lơ, cũng chỉ có Từ lão gia là để ý đến cô mà thôi.

Nghi An mời họ vào nhà.

“Đây đâu phải là nhà của cô, đừng nghĩ mang thai được là đã thành phượng hoàng rồi”. Từ phu nhân chán ghét Nghi An nói.

“Im miệng lại đi”. Từ lão gia trách bà, sau đó lại quay sang xin lỗi Nghi An.

“Mẹ còn nói như vậy nữa thì mời mẹ về cho”. Từ Khiêm vốn không định nể mặt bà. Chuyện gì anh đã quyết thì sẽ không thay đổi.

Cho nên một khi ai động đến Nghi An thì coi như là động đến anh!

Nghi An không nói gì, cô ấy xách đồ vào trong bếp rồi thay một bộ đồ đơn giản để nấu ăn.

Nhưng Từ phu nhân lại đứng kế bên soi mói từng việc nhỏ mà Nghi An làm. Bà cố ý làm khó Nghi An.

Cạch!

Nghi An cắm con dao xuống tấm thớt.

“Từ phu nhân! Nếu ở trong bếp này bà không hài lòng thì xin mời bà ra ngoài giúp tôi”. Nghi An vốn định là sẽ tôn trọng bà vì bà là mẹ của Từ Khiêm nhưng đừng nghĩ được nước lấn tới!

“Cô!”. Bà ta tức muốn xỉu. “Đúng là đồ vô văn hoá”.
Nhấn Mở Bình Luận