Lọc Truyện

Tổng Tài Theo Đuổi Vợ Cũ

Chương 48

Việc tôi mang thai con của ai chẳng hề liên quan đến Trần

Thanh Vũ, bây giờ anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt tràn ngập tức giận đó là có ý gì? Cơ bắp của Trần Thanh Vũ căng lên, dường như đã bị tôi kích thích, đôi mắt đen thảm lạnh lẽo dân trở nên đỏ ngầu, vô cùng quỷ dị. Tôi bị Trần Thanh Vũ nhìn bằng ánh mắt đó, cả người căng cứng. Trần Thanh Vũ im lặng nhìn tôi một lúc lâu rồi dời mắt, trong mắt xuất hiện vẻ lạnh lùng tàn khốc: “Cô cũng dám ở cùng người đàn ông khác trước khi ly hôn với tôi à? Huỳnh Bảo

Nhi, cô giỏi thật.” “Tôi học theo tổng giám đốc Vũ đấy, chẳng phải anh cũng ngoại tình trong hôn nhân ư? Tôi bắt chước anh thôi mà.”Tôi vuốt tóc mình, cười lạnh.

Trần Thanh Vũ cụp mắt, chăm chú nhìn tôi mà không nói năng gì.

Tôi không muốn tiếp tục nói nhảm với anh ta nữa, bèn hất cằm chỉ về phía cửa: “Hai người có thể đi rồi, chỗ của tôi không chào đón gái điểm và chó đực.” “Huỳnh Bảo Nhi!” Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ đều bị tôi kích thích, nhất là Nguyễn Mỹ, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta méo mó, trông vô cùng đáng sợ.

Tôi cười ngọt ngào: “Đây là phòng bệnh của tôi mà, chẳng lẽ hai người định chết dí ở đây à?”

Trần Thanh Vũ nhìn tôi một cái rồi ôm Nguyễn Mỹ vào lòng, rời khỏi nơi này. Tôi lạnh lùng nhìn bóng lưng rời đi của Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ. Sau khi bọn họ khuất hẳn, dường như sức lực của tôi đều biến mất trong khoảnh khắc đó.

Tôi ngơ ngác ngồi trên giường, cười khổ một tiếng, nhìn lên trần nhà mà nước mắt chậm rãi chảy xuống theo khóe mi. Trần Thanh Vũ… tôi hận anh, thật sự… hận anh. Tôi không rõ, tại sao Trần Thanh Vũ phải làm như vậy? Tại sao lại hãm hại tôi?

Anh làm việc này với mục đích gì? “Bé cưng à, con không có bố, biết không?” Tôi cúi đầu, sờ bụng mình. Khi nghĩ đến việc suýt chút nữa mất đứa con trong bụng, đến bây giờ tôi vẫn còn hơi khủng hoảng.

Cho dù phải trả giá thế nào, tôi cũng sẽ bảo vệ đứa trẻ này thật cẩn thận, không để bất kỳ ai tổn thương nó. …

Cuối cùng, chúng tôi vẫn bị phía Paris xóa tên, tập đoàn Thời Quang phải chịu tiếng ăn cắp, còn tôi thì bị tẩy chay trong giới thiết kế. Sau khi biết tin này, Diệu Hoa vô cùng tức giận, liên tục la hét, đòi đến Paris tìm người ở bên kia để nói cho rõ ràng.

Tôi chỉ im lặng, không còn làm nhà thiết kế nữa.Dù sao sau chuyện này, có lẽ sẽ chẳng còn ai coi trọng bản thiết kế của tôi, studio trên mạng của tôi cũng sẽ bị đóng cửa. “Bảo Nhi, chúng ta cứ thế bỏ qua à?” Buổi chiều, khi tôi và

Diệu Hoa dạo phố, trong lòng cô ấy vẫn hơi khó chịu, cắn cây kem rồi nói với tôi. “Không thì chúng ta có thể làm gì?”Tôi nhìn Diệu Hoa, nói với vẻ hơi bất đắc dĩ.

Diệu Hoa bĩu môi: “Nhưng mình cảm thấy rất đáng tiếc, chắc chắn lần này có người hãm hại cậu, biết tác phẩm của cậu có thể đạt giải nhất nên cố ý làm thế.” “Nhân chứng vật chứng đều có, chúng ta chỉ có thể nhận hua mà thôi.” Tôi cười nhạt, ánh mắt lạnh như bằng.

Tôi biết, người làm ra tất cả mọi chuyện là Trần Thanh Vũ. Mặc dù đến bây giờ tôi vẫn không hiểu nguyên nhân vì sao anh ta làm vậy, nhưng trong lòng tôi đã có suy đoán, phải chăng là vì Nguyễn Mỹ?

Vì Nguyễn Mỹ, Trần Thanh Vũ muốn hãm hại tôi, đúng không? “Bảo Nhi, cậu nghe nói chưa? Ba ngày sau Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ sẽ đính hôn đấy.” Chúng tôi ngồi trên băng ghế trong khu vườn lớn nhất thành phố, Diệu Hoa đột nhiên nói. Nghe thấy thế, mặc dù trong tim hơi khó chịu nhưng tôi vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại.

Tôi hờ hững ngẩng đầu, nhìn Diệu Hoa, cười lạnh: “Ồ? Thật không?Vậy phải chúc mừng bọn họ rồi.” “Thứ gì thế không biết, thật khiến người ta buồn nôn.”Diệu Hoa nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt tay, bất mãn nói với tôi.

Khi nghe cô ấy nói, tôi chỉ cười chứ không tiếp lời. “Được rồi, chúng ta về thôi, phơi nắng thế này làm mình thấy hơi choáng” Mặt trời hôm nay khiến tôi hơi chóng mặt. Diệu Hoa gật đầu. Khi tôi và cô ấy đứng dậy chuẩn bị rời khỏi vườn, một người phụ nữ sang trọng đột nhiên đụng phải tôi.

Suýt chút nữa khiến tôi ngã lăn ra đất, may mà Diệu Hoa kịp thời đỡ lấy tôi. “Này bà kia, bà không nhìn đường à?” Diệu Hoa vốn nóng nảy, hơn nữa gần đây tập đoàn Thời Quang còn bị bên Paris xóa tên nên tâm trạng của cô ấy cũng chẳng tốt đẹp gì, lời nói khó tránh khỏi hơi gay gắt. “Thật xin lỗi, do tôi không thấy rõ đường.”Người phụ nữ đụng phải tôi ngẩng đầu, khuôn mặt ung dung, thậm chí là tao nhã của bà in vào mắt tôi. “Không sao. Thấy Diệu Hoa còn định nói gì đó, tôi bèn đè tay cô ấy xuống, lắc đầu với người phụ nữ kia.

Người phụ nữ quyền quý kia kinh ngạc nhìn tôi, sau đó cười khẽ: “Cô có bị thương không? Tôi đưa cô đến bệnh viện nhé, tiền thuốc men cứ để tôi.” “Không sao đâu, chỉ va một cái thôi, tôi cũng đâu phải đậu phụ, bị thương kiểu gì được chứ?”Tôi thấy người phụ nữ này khá hiền từ, nhanh chóng mở miệng đáp lại.

Bà ấy nhìn tôi rồi vươn tay ra: “Tôi là Trịnh Phương Thảo, phu nhân của chủ tịch tập đoàn Aliba.” Tập đoàn Aliba.. Chẳng phải đó là công ty của bố Nguyễn

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot..vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận