Lọc Truyện

Tổng Tài Sủng Thê: Bà Xã Em Đừng Chạy - Chu Tử Duệ



"Phương Từ Khiêm, rốt cuộc ở trong lòng anh tôi là gì? Anh có từng yêu tôi không, dù chỉ một chút thôi." Mạc Hy Tuyết ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Phương Từ Khiêm, một cơn đau đớn giằng xé không ngừng lan rộng ra khắp toàn thân cô. Trái tim quằn quại như bị ai đó bóp nghẹt lại, những hơi thở ngày càng nặng nề hơn. Hai mắt người con gái khép hờ lại nhưng vô tình để một giọt nước mắt rơi xuống cánh tay.

Cô cũng muốn biết rằng, rốt cuộc Phương Từ Khiêm có từng coi cô là cô hay không? Nói cách khác, người đàn ông này đã bao giờ dành cho cô một vị trí nhỏ ở trong tim hay chưa?

Dù chỉ là một chút thôi.

Có đôi khi, Mạc Hy Tuyết cảm thấy bản thân mình thật hèn mọn. Biết là nguy hiểm, nhưng Mạc Hy Tuyết lại cứ lao đầu tiến đến mặc dù phía trước là một biển lửa đầy rẫy chông gai. Cô giống hệt như một con thiêu thân tìm đến ánh sáng mà không hề biết rằng nơi đang chờ cô nó kinh khủng đến mức độ nào.


Phương Từ Khiêm xuất hiện vào lúc cuộc đời của Mạc Hy Tuyết tối tăm nhất, anh cho cô nhìn thấy ánh sáng tươi đẹp của cuộc sống. Nhưng cũng chính vào lúc tuổi xuân của cô đang nở rộ, Phương Từ Khiêm lại chính tay hủy hoại đi khát vọng nhỏ nhoi cùng ước muốn bình dị ấy của người con gái. Mạc Hy Tuyết chẳng qua cũng chỉ mong có thể cùng người mình yêu sống một đời an yên mà thôi. Phương Từ Khiêm đặt chân vào tuổi trẻ của cô, anh thực hiện mong muốn của người con gái ấy nhưng cũng chính anh là người đã giẫm đạp nó.

Đôi khi, Mạc Hy Tuyết rất khinh bỉ bản thân mình. Phương Từ Khiêm vốn chẳng hề yêu thương gì cô. Với anh, cô chẳng qua chỉ là một Lạc Hy Hy mà thôi.

Mạc Hy Tuyết, mày đừng có ngu nữa.

Từ bỏ đi.

Suốt những ngày bị giam nhốt, Mạc Hy Tuyết luôn ép mình không nói chuyện với Phương Từ Khiêm, thậm chí là mặc kệ người đàn ông ấy. Nhưng nếu cô cứ chịu đựng như vậy e là bản thân mình sẽ chết dần chết mòn trong đau khổ mất.

Phương Từ Khiêm hơi ngạc nhiên, người đàn ông ngẩng đầu lên, đối diện với cô gái đang bị nỗi đau tinh thần hành hạ kia, sau đó liền bật cười, "Vợ yêu à, cuối cùng cô cũng chịu mở miệng nói chuyện rồi sao? Tôi còn tưởng là cô bị câm luôn rồi chứ. Cũng may món đồ chơi của tôi vẫn chưa bị hỏng chỗ nào nhỉ?" Âm thanh truyền ra chứa đầy sự giễu cợt. Ban đầu, Phương Từ Khiêm đúng là hơi bất ngờ khi cô gái này cũng đã mở miệng nói chuyện, nhưng anh vẫn giữ thái độ lạnh nhạt như cũ, trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm kia vẫn không một chút gợn sóng.

Mạc Hy Tuyết vô thức cắn chặt cánh môi khô khốc của mình, cô quay mặt đi chỗ khác, "Phương Từ Khiêm, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, trong suốt thời gian chúng ta sống chung, anh có từng động lòng với tôi hay không? Đã bao giờ anh thật sự yêu vợ anh hay chưa?" Cho dù không muốn nhưng Mạc Hy Tuyết cũng phải thừa nhận một điều rằng, cô rất sợ khi phải đối diện trực tiếp với người đàn ông này.


Phương Từ Khiêm lạnh lùng bước đến, anh cưỡng ép Mạc Hy Tuyết nhìn trực tiếp vào mắt của mình, "Mạc Hy Tuyết, chẳng phải cô thông minh lắm sao? Tự dưng hôm nay cô lại hỏi cái câu ngu ngốc này làm gì? Không phải cô tưởng rằng tôi tốt với cô là vì tôi yêu cô đấy nhé?"

Người đàn ông phì cười chế giễu, "Vì cô giống Lạc Hy Hy, cô nghĩ tôi sẽ tốt với cô hay sao? Đừng có ảo tưởng như vậy chứ cô gái! Tôi cho cô biết này, người phụ nữ tôi yêu duy nhất cuộc đời này chỉ có một mình Lạc Hy Hy, còn cô chẳng qua chỉ là một vật thay thế mà thôi. Đừng có ôm hy vọng nữa, Phương Từ Khiêm tôi sẽ không bao giờ yêu Mạc Hy Tuyết. Kiếp này không, và mãi mãi sẽ không." Người đàn ông gằn mạnh từng chữ như muốn nhắc nhở Mạc Hy Tuyết phải nhớ rõ thân phận của mình vậy.

Hai mắt của Mạc Hy Tuyết đột nhiên khép hờ lại, những giọt nước mắt không ngừng lã chã rơi xuống. Bây giờ, cô thật sự muốn bật cười, cười vì sự ngu ngốc của bản thân mình. Đã biết trước đáp án vậy mà vẫn cứ ôm hy vọng, hy vọng Phương Từ Khiêm sẽ ban phát cho cô một chút tình yêu. Cho dù nó nhỏ bé đến đâu, Mạc Hy Tuyết cũng mãn nguyện rồi.

Nhưng kết quả thì sao?

Phương Từ Khiêm trước giờ vẫn không để cô vào mắt chứ huống chi là một vị trí trong trái tim anh. Người đàn ông này vốn dĩ sinh ra chẳng hề dành cho cô. Có đôi khi, Mạc Hy Tuyết chỉ muốn chính tay hủy đi khuôn mặt này của bản thân mình, như thế có lẽ cô sẽ được tự do.

"Mạc Hy Tuyết, cô mong muốn tôi yêu cô lắm hay sao?" Trong đôi mắt của Phương Từ Khiêm đầy vẻ giễu cợt, anh nâng khuôn mặt của người con gái phía trước lên, "Nếu đã muốn vậy thì cô hãy ngoan ngoãn làm một Lạc Hy Hy mà tôi muốn đi. Như vậy thì cô có thể có được tình yêu của tôi rồi. Thế là hai ta đều có lợi đúng không, vợ yêu?" Khóe môi của người đàn ông nhếch lên một nụ cười tà mị, một âm thanh rùng rợn vang khắp không gian tĩnh mịch cô độc ấy.

Mạc Hy Tuyết cắn răng, cô hất tay của Phương Từ Khiêm ra, "Đừng hòng! Phương Từ Khiêm, anh nghĩ tôi hèn mọn lắm sao? Tôi cho anh biết, Mạc Hy Tuyết tôi sẽ không bao giờ để cho anh khống chế mình, anh đừng mơ nghĩ đến chuyện biến tôi thành người khác." Cô thẳng thừng trừng to mắt nhìn Phương Từ Khiêm, thái độ vô cùng quyết liệt, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ yếu đuối đau khổ lúc nãy.


"Vậy thì cô cứ ở đó mà chịu đựng dày vò đi." Phương Từ Khiêm lạnh lùng quăng cho cô một câu rồi bỏ đi.

Những tiếng nức nở vang lên giữa bóng đêm hiu quạnh càng làm cho bầu không khí trở nên đáng sợ, sự thê lương đã phủ kín khắp mọi nơi trong căn phòng u tối này. Màn đêm bao phủ khắp mọi nơi, thứ bóng tối ấy như muốn nuốt chửng cả thân thể nhỏ bé của Mạc Hy Tuyết vậy. Hai bả vai cô hơi run lên, nước mắt vẫn luôn tuôn rơi không ngừng.

Phương Từ Khiêm, sao anh lại có thể nhẫn tâm như vậy?

Đã bao giờ anh thực sự cần em chưa?






Nhấn Mở Bình Luận