Lọc Truyện

Tổng Tài Lạnh Lùng: “Mẹ Đơn Thân, Gả Cho Anh”

Hai người ngồi trong gian phòng, một người kể, một người nghe.

Cho đến khi câu chuyện kết thúc, Kỷ Thiên cảm thấy bản thân lại như trải qua chuyện đó một lần nữa.

Còn Diệp Yến, lại không tự kìm chế được cảm xúc mà nức lên.

Cô vậy mà khóc luôn rồi.

Kỷ Thiên lúc này phát hiện Diệp Yến khóc, anh hoảng hồn bật đứng dậy, “Sao vậy? Em bị đau ở đâu hả?”

Diệp Yến nức một cái, gật gật đầu, “Ừ, đau ở đây này.” Cô tự nhiên mà chỉ vào nơi trái tim mình.

Kỷ Thiên lại không hiểu, thật tình hỏi: “Em bị bệnh tim hả, xin lỗi không nên kể chuyện này cho em nghe.”

Diệp Yến ngơ ra, bệnh tim gì?

Kỷ Thiên lại sốt vó, “Đau lắm không, tôi đưa em đến bệnh viện kiểm tra nha.”

Diệp Yến nước mắt lưng tròng cũng phải phụt cười, thật muốn chết với thằng cha này.

Não anh bị gì vậy trời, cô lắc đầu, “Không phải, tôi đau lòng, là đau lòng đó.”

“Hả?” Kỷ Thiên nghe xong, liền cảm thấy váng đầu, mẹ ơi vậy mà anh lại còn tưởng người ta bị tim bẩm sinh.

Thiên ơi, người ta đường đường là một thiếu uý cảnh sát đó trời, vậy mà anh dám chẩn đoán người ta bị tim bẩm sinh.

Bệnh tim há có thể làm cảnh sát sao?

Diệp Yến buồn cười muốn độn thổ. Nhưng mà cái thái độ ban nãy, anh ấy quan tâm mình là thật sự.

Hơi ngốc một tí nhưng cũng có tâm thiệt.



Từ đầu cho đến cuối, Kỷ Thiên trước sau cũng không có kể đến ba anh là chùm xã hội đen, bản thân anh là đại ca bang hắc ưng, và còn một cái thân phận khác đó là người thừa kế của Kỷ gia.

Dòng dõi độc đinh, mỗi đời chỉ có mỗi một người thừa kế.

Vậy nên lúc này, Diệp Yến đương nhiên nghĩ Kỷ Thiên là người kinh doanh bình thường thôi, quen biết cậu Phong, cũng là bình thường.

Cô nhìn con mắt phải của anh, liền hỏi: “Vậy anh đeo lens hả?”

“Ừ, đẹp không?”

“Anh…màu mắt anh là thật sao, hay là đeo lens ấy?” Diệp Yến hơi tiến gần đến nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Kỷ Thiên.

“Thật đó, vì mắt phải hư rồi, nên đeo lens theo màu của mắt trái nè, tôi lấy cho em xem nhé.”

“Không cần đâu.” Diệp Yến vội ngăn lại. Lấy lens ra như vậy, đau chết.

“Đẹp thật không?”

Diệp Yến gật đầu. Rất thưởng thức mà nhìn sâu vào đôi mắt của Kỷ Thiên rồi nói:

“Đẹp, màu hổ phách rất đẹp.”

Diệp Yến khen đẹp, nhưng không có nói, cô rất thích kiểu đàn ông có màu mắt là màu hổ phách.

Tuy là đi xem mắt, nhưng kiểu gì cô cũng từ chối khéo, vì cô không thích đàn ông có con ngươi màu đen. Chuyện này cô không nói với Kỷ Thiên.

Tiếc là cô còn chưa có từ chối thì người ta đã cho cô loại từ vòng đầu rồi.

Hai người nói chuyện một hồi liền đổi chủ đề, Kỷ Thiên hỏi: “Châu Sinh kia, là đối tượng xem mắt của em à?”

Diệp Yến gật đầu, “Phải, nhưng mà cũng không thành.”

“Hả, tại sao? Tôi thấy anh ta cũng tốt, ngoại hình khá đấy chứ, có vẻ nhà anh ta rất giàu nữa.”

Diệp Yến bĩu môi, khịt mũi khinh thường nói, “Giàu thì ngon chắc, tôi đây ghét nhất là mấy tên thiếu gian có tiền ỷ thế bắt nạt coi thường người khác.”

Nghe cái câu này, Kỷ Thiên hơi chột dạ. Mình cũng là thiếu gia có tiền đấy, nếu mà cô ấy biết, vậy có phải là cô ấy sợ chạy mất dép không?

Định bụng nói ra cái chân tướng mình là cậu chủ nhà giàu, mình là đại ca xã hội đen, nhưng khi nghe Diệp Yến nói vậy, Kỷ Thiên quyết định giấu nhẹm.

Đợi ôm nàng về tay, anh cho nàng biết cũng không muộn.

Hai người trao đổi thông tin liên lạc, chính thức làm bạn bè quen biết.

Ăn cơm trưa xong, Kỷ Thiên còn muốn đưa Diệp Yến về, nhưng cô lại từ chối, nên hai người đi chung ra đến bãi đỗ xe thì tạm biệt nhau. Diệp Yến nhìn theo Kỷ Thiên rời đi mà trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một cỗ xao xuyến.

Người đi rồi, nhưng mà lại vô tình để lại lưu luyến không quên.



Rời khỏi nhà hàng, Kỷ Thiên lái xe đến địa điểm mở quán bar của anh. Lúc nhìn vào kính chiếu hậu phía sau, hình dáng cô gái mặc váy jean đơn giản, áo khoác thanh tú cứ thế mà in sâu vào trong đầu của anh.

Diệp Yến! Đời này anh không là em thì không thể là một ai khác.

….

Nhà họ Diệp.

Chiều muộn, từng tia nắng cuối ngày cũng tắt. Diệp Yến trở về nhà với túi lớn túi nhỏ.

Từ lúc gặp được đối tượng mà trong lòng cảm thấy thinh thích, cô cũng không ngại trau chuốt bản thân lên một chút.

Bên trong nhà, khi mà vừa thấy thân ảnh Diệp Yến xuất hiện ngoài khuôn viên, Diệp Tình ở bên trong nhà đã lên tiếng trước.

Giống như cố ý nói cho Diệp Yến nghe.

“Ba, ba xem, anh Châu là người tốt như thế, vậy mà chị Yến lại chê, lại còn chọn bừa một tên đàn ông khố rách áo ôm gây chuyện với anh Châu.”

Hôm nay cái vụ lùm sùm ở nhà hàng, Diệp Tình cũng nghe qua đôi chút từ bạn của cô ta.

Diệp Minh Trữ nghe xong, vừa lúc Diệp Yến đi vào, ông nghiêm nghị gọi cô lại, “Tiểu Yến, ba muốn nói chuyện với con.”

Diệp Yến tay xách nách mang một đống đồ, liền nói: “Đợi con cất đồ, sẽ xuống tiếp chuyện với ba.”

“Đó, ba xem, chị lúc nào cũng vậy, không có phép tắc.” Diệp Tình nói, cô ta nhìn mấy cái túi to túi nhỏ của Diệp Yến mà hai con người muốn lồi ra ngoài, nhìn mấy cái bao túi kia, rõ ràng toàn là hàng hiệu.

Chị ta lấy tiền ở đâu mà nhiều như vậy chứ?

Đương nhiên không chỉ có một mình Diệp Tình mới thấy, mà mẹ cô ta vừa từ bếp bưng một cái đĩa gà sốt lên cũng vừa hay nhìn thấy Diệp Yến lỉnh kỉnh mang nhiều túi đến vậy.

Bà ta mỉa mai nói: “Lão Diệp, ông coi, cùng là con gái với nhau, tiểu Tình nhà chúng ta đấy, còn chưa phải xin ông đồng nào để tiêu pha mua xắm, mà tiểu Yến kìa, bao nhiêu đồ thế kia, tiền không đấy!”

Diệp Yến nghe xong, cười như không cười, cũng không đợi cha cô nói, cô đặt mấy cái túi xuống, cười khinh thường, “ờ, phải rồi, tiểu Tình nhà chúng ta không cần sài tiền của ba, bởi vì cô ta là sài tiền của mấy thằng đàn ông làng chơi. Cần gì nhiều, một đêm thôi, xài thả ga.”

“Mày ăn nói cho đàng hoàng.” Lý Tiên đen mặt tức giận.

Diệp Minh Trữ nghe con gái nói vậy cũng quá khó nghe. Hơi nghiêm mặt, “Tiểu Yến, đừng có nói bậy.”

Diệp Yến cười với ba cô, “Ba, con là nói sự thật, mấy cái thứ quần áo trang sức cô ta mua, còn chẳng phải đàn ông cho tiền à.”

“Chị…” Diệp Tình tức điên, “Chị cũng không khác tôi đâu, mua nhiều đồ thế kia, chắc hẳn cũng ngủ với tên đàn ông nào rồi đi.”

“Tiểu Tình, chớ có nói bậy, chị con là công chức nhà nước, há không biết đúng sai sao.” Diệp Minh Trữ quát lên. Ông thừa biết mẹ con Lý Tiên ghét cô con gái này của ông, nhưng lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, hai đứa tuy khác mẹ, nhưng đều là con ông, ông không thể thiên vị bất kỳ ai. Cũng không để ai bị uỷ khuất, nhất là Diệp Yến thì càng không thể. Con bé mất mẹ từ bé, mẹ của Diệp Yến bị ung thư phổi nên mất sớm, trước khi nhắm mắt xuôi tay, bà không đòi hỏi ông điều gì ngoài việc đừng để con gái họ bị uỷ khuất nếu như ông muốn đi thêm một bước.

Diệp Minh Trữ đã giữ đúng lời hứa với vợ quá cố của ông. Diệp Yến được ông bảo bọc trong tay từ bé đến lớn, không bao giờ chịu uỷ khuất nào từ mẹ con Lý Tiên.



“Lão Diệp, ông lại thiên vị.” Lý Tiên hậm hực, “Tiểu Tình nói sai sao?”

Diệp Yến tức giận, “Lý Tiên, bà im ngay, đừng có lên giọng chất vấn ba tôi, mấy năm qua, ba tôi cho mẹ con bà còn ít? Đừng có động tới là nhe nanh giơ vuốt, tôi nói cho bà biết, tôi có sài tiền cũng là tiền tôi kiếm được. Chưa xin ba tôi, cũng không nhờ bà. Đừng có lên mặt trước mặt tôi.”

Cô quay qua Diệp Minh Trữ thái độ hoà hoãn đi, “Ba, hôm nay đi xem mắt, thất bại rồi, con không ưa Châu Sinh kia. Hôm nay con mệt rồi, con nghỉ trước, ngày mai còn đến trụ sở bàn giao công việc. Lúc khác nói chuyện với người.”

Dứt lời Diệp Yến xách mấy cái túi kia đi lên lầu, trước khi đi, cô còn lạnh giọng mà cảnh cáo mẹ con Lý Tiên, “Hai người, chớ có gây chuyện, kiếm cớ rồi làm ba tôi mệt, bằng không cho dù ba tôi có ra mặt, tôi cũng tống cổ hai người cút khỏi đây.”

“Mày…mày..mày..” Lý Tiên tức đến muốn nổ mật, khốn kiếp, cái thứ con ranh có mẹ sinh không có mẹ dạy.

Bà ta không dám chửi cái câu “có mẹ sinh không có mẹ dạy” ra trước mặt Diệp Minh Trữ.

Diệp Yến là vảy ngược của ông ta, năm đó bà ta cũng là dùng thủ đoạn mới ép buộc được ông ta mang bà ta về nhà.

Lúc này nếu để ông ta tức lên, bà ta thật sự phải cùng con gái ra đường ở.

Diệp Tình nhìn theo cái bóng lưng của Diệp Yến dần khuất sau cầu thang lên lầu, cô ta tức giận uất ức mà siết chặt nắm tay.

Tại sao đều là con gái của ba, mà ông ta lại cứ chăm chăm một mình Diệp Yến, cô ta là cảnh sát thì cái gì cũng đúng, còn Diệp Tình cô ta làm nghề buôn bán bình thường thì sai à.

Diệp Yến, tôi nhất định khiến chị cút khỏi nhà họ Diệp.

Diệp Yến lúc này đã đi lên lầu, cô không biết ý nghĩ điên rồ của Diệp Tình. Lúc nãy có hơi lạnh nhạt với lão cha già, áy náy quá, đáng tiếc ông cũng có nỗi khổ, cô không thể trách móc rồi đổ hết mọi chuyện lên đầu ông ấy.

Dù sao cô cũng chỉ có mình ông là ba thôi.

Nhưng còn mẹ con Lý Tiên, sớm muộn gì, cô cũng sẽ tống bọn họ khỏi cái nhà này, nhìn bọn họ nhiều thêm ngày nào, mắt cô càng khó chịu ngày ấy.

Hai mẹ con nhà đó, đều như nhau, buôn bán bình thường cái quái gì, buôn thân bán thể thì có!

Đúng là tự lấy vàng dát mặt mình, bản thân có bằng ai, mà bày đặt dạy đời người khác, Diệp Yến cô còn lâu mới nể…
Nhấn Mở Bình Luận