Lọc Truyện

Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu

Chương 541

 

Kiều Nhã Linh vẫn luôn túc trực bên cạnh Hoàng Tuấn Khải. Đến tối, vì quá mệt mỏi mà cô ngủ thiếp đi. Không biết bao lâu sau, Kiều Nhã Linh cảm thấy có người đang xoa đầu mình, một cách rất dịu dàng và tình cảm. Kiều Nhã Linh cố gắng mở mắt ra, khung cảnh mờ mịt dần dần hiện rõ nét.

 

Hoàng Tuấn Khải đang nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, khóe miệng nứt nẻ của anh hơi nhếch lên, tạo thành một nụ cười yếu ớt nhưng hạnh phúc. Kiều Nhã Linh vô cùng kích động, cô những tưởng mình đang nằm, cô nhào vào lòng anh, cảm nhận hơi ấm của lồng ngực anh lan tỏa “May quá, anh đã tỉnh lại! Anh có biết em lo cho anh thế nào không?

 

Sao anh lại ngốc thế hả, nguy hiểm như vậy mà còn lao vào làm gì. Nếu chiếc xe ấy chạy nhanh hơn một chút, anh đã có thể mất mạng rồi anh biết không?”

 

Nói đến đây, Kiều Nhã Linh không kìm được mà rơi nước mắt. Bao.

 

nhiêu lo lắng, đau lòng đều vỡ òa, cô chôn mặt trong lồng ngực Hoàng Tuấn Khải mà khóc nức nở. Hoàng Tuấn Khải chỉ ôm lấy cô đầy dịu dàng, anh khàn giọng nói: “Dù có phải chết, anh cũng nhất định bảo vệ em”

 

Hôm đó, dì Lam đã gọi thoại cho anh báo tin Kiều Nhã Linh đến nhà họ. Hoàng Tuấn Khải lập tức lái xe về nhà. Còn chưa đến nơi, anh đã nhìn thấy Kiều Nhã Linh chân trần hốt hoảng chạy trên phố.

 

Khi nhìn thấy chiếc xe tải đang lao về phía cô, anh chẳng suy nghĩ gì mà lao đến ôm cô vào lòng. Tất cả những gì anh nhớ chỉ là cảm giác đau buốt của cơ thể, nhưng trái tim anh lại vô cùng nhẹ nhõm. Ít nhất, anh đã bảo vệ được người anh yêu.

 

Lời nói này của Hoàng Tuấn Khải khiến Kiều Nhã Linh càng khóc dữ dội hơn, cảm giác ân hận dâng trào trong lòng cô. Người đàn ông yêu thương cô hết mực như vậy, mà cô đã không ít lần làm tổn thương anh.

 

Thấy Kiều Nhã Linh xúc động như vậy, Hoàng Tuấn Khải vừa bất ngờ vừa vui mừng. Anh nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của cô, ân cần nị “Kiều Kiều, đừng khóc, không phải anh đã tỉnh lại rồi sao?”

 

“Em xin lỗi, em xin lỗi..” — Kiều Nhã Linh liên tục nói.

 

Hoàng Tuấn Khải đỡ lấy gương mặt cô: “Sao em lại xin lỗi? Em không có lỗi gì hết”

 

Kiều Nhã Linh ngước đôi mắt đãm lệ nhìn anh: “Em xin lỗi vì đã hiểu lầm anh, dù là ba năm trước hay hiện tại, em cũng cảm thấy rất có lỗi”

 

Hoàng Tuấn Khải kinh ngạc nhìn Kiều Nhã Linh, cô tiếp tục nói: “Tuấn Khải, em biết hết mọi chuyện rồi” — Kiều Nhã Linh lấy trong túi ra tờ giấy xét nghiệm quan hệ huyết thống đã bị nhàu nát, đưa cho Hoàng Tuấn Khải – “Ngày hôm ấy em kích động như vậy là bởi vì đã tìm thấy thứ này, nên em đã vội vã đi tìm anh để hỏi rõ tất cả”

 

Hoàng Tuấn Khải cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện, anh ôm chầm lấy cô, anh xúc động nói: “Kiều Kiều, anh đã đợi ngày này từ rất lâu rồi”

 

Kiều Nhã Linh không kìm được nước mắt mà nói: “Sao ngay từ đầu anh không nói thật với em, vậy thì em đã không hiểu lầm anh lâu đến thế”

 

Hoàng Tuấn Khải nghẹn ngào: “Anh xin lỗi, vì anh cho rằng em không muốn con của chúng ta nên phá thai, nên cũng anh cũng từng rất giận em. Vì vậy anh mới không nói cho em biết sự tồn tại của Tiểu Kiệt, cũng đã nhiều lần cố gắng chia rẽ hai người, bởi anh sợ, sau cùng khi biết sự thật tất cả chúng ta đều sẽ tổn thương. Anh cũng không muốn lấy Tiểu Kiệt ra để làm lý do buộc.

 

chân em lại bên mình. Anh cho rằng vì ở bên anh nên em mới khổ sở, nên anh mới để em ra đi”

 

Kiều Nhã Linh không ít lần nói cô muốn thoát khỏi anh, anh chính là gánh nặng mà cô muốn ruồng bỏ. Vậy nên anh nghĩ, dù nói cho cô biết sự thật, cũng không thể níu giữ cô ở bên mình.

 

Hoàng Tuấn Khải ôm chặt lấy Kiều Nhã Linh khiến cô phát đau, nhưng cô không đẩy anh ra mà dịu dàng võ nhẹ lưng anh. Kiều Nhã Linh xúc động nói: “Là do em, tất cả đều do em, em xin lỗi, đáng nhẽ em nên lắng nghe anh..”

 

Hoàng Tuấn Khải đau lòng nhìn cô: “Không, Kiều Kiều, em không sai, mà hai chúng ta chỉ quá khờ dại.

 

Có một điều anh luôn muốn nói với em, anh từ trước đến giờ chưa từng yêu người con gái nào khác ngoài em, cũng chưa từng coi em là con gái. Anh yêu em, xin lỗi vì phải mất nhiều năm như vậy mới hiểu ra điều đó”

 

Hoàng Tuấn Khải nhìn Kiều Nhã Linh bằng ánh mắt nồng nàn tình cảm, tất cả những lời chân thành nhất trong lòng, anh đều đã bộc bạch với cô.

 

Họ quen biết nhau mười lăm năm trời, ở bên nhau hơn một thập kỷ, phái mất ngần ấy thời gian, Hoàng Tuấn Khải mới biết rằng mình đã yêu cô. Cuộc đời anh không thể trọn vẹn nếu thiếu cô, anh không muốn rời xa cô, anh muốn ở bên cô đến thiên hoang địa lão.

 

Kiều Nhã Linh xúc động không nói lên lời, cảm xúc trong cô vỡ òa, cô bật khóc trong hạnh phúc: “Tuấn Khải, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã nói điều mà em luôn mong đợi”

 

Hoàng Tuấn Khải dịu dàng đặt đôi môi ấm nóng của anh lên trán cô, anh cất giọng êm ái: “Kiều Kiều, em có muốn ra đi nữa không? Anh không muốn em vì trách nghiệm hay vì cảm thấy có lỗi mà ở bên anh”

 

Kiều Nhã Linh liên tục lắc đầu, cô ôm chặt lấy anh: “Em không muốn rời xa anh nữa” – Kiều Nhã Linh ngẩng đầu nhìn anh, cô kiên định nói – “Hoàng Tuấn Khải, em yêu anh”

 

Cơ thể Hoàng Tuấn Khải thoáng run lên, niềm xúc động hạnh phúc dâng trào trong lồng ngực anh như muốn nổ tung. Chưa bao giờ anh cảm thấy mãn nguyện đến như vậy. Đúng lúc này, Tiểu Kiệt mở cửa phòng bệnh chạy ào về phía họ.

 

“Ba, ba tỉnh rồi!”

 

Hoàng Tuấn Khải mỉm cười xoa đầu con trai. Thấy Kiều Nhã Linh và Hoàng Tuấn Khải đang ôm nhau, thằng bé cũng bắt chước ôm lấy hai người.

 

Tiểu Kiệt hạnh phúc hưởng thụ cái ôm ấm áp của ba mẹ. Tiểu Kiệt dường như cũng cảm nhận được niềm hân hoan đang lan tỏa trong căn phòng, thăng bé vui vẻ nói: “Ba, mẹ, sau này ngày nào chúng ta cũng ôm nhau như thế này nhé?”

 

Kiều Nhã Linh và Hoàng Tuấn Khải bật cười, ánh mắt họ lấp lánh ánh sáng của hạnh phúc. Năm tháng dài đẳng đãng phía trước, họ sẽ cùng nhau sánh bước, bên nhau đến thiên trường địa cửu, đầu bạc răng long.

 

Những người yêu nhau, đi một vòng tròn rồi cũng trở về với nhau.

 

Hết.

P/S: Bộ truyện đã kết thúc rùi, cảm ơn các tình yêu đã luôn đồng hành cùng team truyen.one. Chúng mình xin giới thiệu vài bộ truyện đã full để các tình yêu tham khảo ạ. Chúc các tình yêu luôn vui vẻ và an toàn trong mùa dịch nhé!

Đây là chương 1 Của truyện Mê Vợ Không Lối Về. Mình giới thiệu để các tình yêu thẩm nhé!

Độ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên
tai: “Sợ không?”

Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiển người ta lạnh lẽo đến
không dám lên tiếng.

Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau
đó lại vang lên giọng nói của anh: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”

Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu: “Tôi không hổi hận…”
Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng…

Một đêm này đau đớn mà dài lâu…..

Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào
phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi
phòng.

Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công
việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa
cho cô một cái túi màu đen: “Đây là tiền thù lao của cô.”

Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cẩm tiền nhanh.
chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới
thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện.

Bầu trời vẫn chưa sáng khiến hành lang rất im lặng, dưới đất
trước phòng phẫu thuật để hai cái cáng cứu thương, vì không đóng
tiền nên không được đưa vào phòng phẫu thuật.

Lâm Tử Lạp nhìn mà đau lòng không thôi, nức nở nói: “Tôi có
tiền, mau cứu mẹ và em trai tôi đi…“ Cô nghẹn ngào đưa tiền trong
tay cho bác sĩ, bác sĩ nhìn thoáng qua, đưa cho y tá kiểm kê, sau
đó mới kêu nhân viên đưa người bị thương vào trong phòng phẫu
thuật.

Lâm Tử Lạp không thấy bọn họ đẩy em trai mình vào, vội

nhào lên bắt lấy bác sĩ cầu xin: “Còn cả em trai tôi nữa, ông cứu
thằng bé đi…”

Bác sĩ thở dài: “Thật ngại quá, em trai cô đã không cứu được.
nữa rồi…”

“Không cứu được nữa?!

Lời này như tiếng sét động trời giáng mạnh lên đầu Lâm Tử Lạp,
khiến trước mắt cô đen lại.

Đau, lồng ngực như bị người ta dùng con dao quấy phá, đau đến
run rẩy ngồi cuộn lại dưới đất, tám năm trước, cô mười tuổi, ba
ngoại tình vứt bỏ mẹ, đuổi mẹ đang mang thai và cô ra nước ngoài
xa lạ.

Sau đó em trai được sinh ra, lúc ba tuổi phát hiện mắc bệnh tự
kỷ, vốn cuộc sống đã túng thiếu, bệnh của em trai lại liên tiếp gặp
nạn, cô và mẹ đi làm công cho người khác khắp nơi mới có thể
sống qua ngày. Nhưng một vụ tai nạn giao thông, ở nước ngoài
không có người thân, không có tiền, không ai giúp đỡ, khiến cô
cảm nhận được cái gì là cùng đường.

Bị ép đến đường cùng, cô đã bán đi mình cũng không thể cứu.
em trai về.

Có một sự đau đớn, nó không dữ dội, nhưng lại khiến người ta
cảm thấy không dễ chịu, hít thở cũng khó khăn, bầu trời thì xám
xịt, nhưng cô phải chấp nhận, còn phải cười mà chấp nhận, vì cô
còn mẹ.

Mẹ cần cô.

Sau khi được điều trị, sức khoẻ của mẹ chuyển biết tốt, nhưng
khi biết em trai đã chết, bà như sụp đổ đến nơi.

Là Lâm Tử Lạp ôm bà, khóc nói: “Mẹ, mẹ vẫn còn con, cố sống
tốt vì con đi.”

Suốt một tháng ở bệnh viện, Trang Kha Nguyệt thường xuyên

ngẩn người ngồi bên giường, Lâm Tử Lạp biết bà nhớ em trai. Nếu
không phải vì mình, chỉ sợ mẹ đã đi theo em trai rồi, vì phải chăm
sóc mẹ, cô bị đuổi học, nhưng vết thương của mẹ đã chuyển biến
tốt đẹp.

Cô xách đồ ăn đĩ vào bệnh viện, đến trước cửa phòng bệnh, khi
cô nâng tay vừa định mở cửa, lại nghe thấy giọng nói ở bên trong…

Cô rất quen với nó, cho dù đã cách xa tám năm, cô vẫn nhớ rõ
dáng vẻ ông ta ép mẹ ly hôn với mình.

Sau khi đưa bọn họ đến đây, ông ta chưa từng đến nhìn bọn họ
một cái, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở đây là có ý gì?

“Kha Nguyệt, lúc trước bà và bà chủ nhà họ Tông tình như chị
em, đã quyết định hôn ước từ nhỏ, theo đạo lý thì hôn ước bà.
quyết định phải do con gái bà lấy chồng…”

“Lâm Viên Trung, ông có ý gì?!“ Thân hình Trang Kha Nguyệt
gầy yếu, bất chấp trên người còn có vết thương mà giãy dụa đứng
lên muốn đánh ông ta, ông ta còn là người hay sao?

Sắp xếp cho bà và con gái ở lại cái nơi quỷ quái xa lạ này, chưa
từng quan tâm sống chết của bọn họ, hôm nay lại muốn con gái bà
lập gia đình?

“Cậu cả nhà họ Tông cũng là con trai bạn tốt của bà, trông ưa
nhìn, dòng dõi nhà họ Tông bà cũng biết đó, lấy bên đó chỉ có
hưởng phúc thôi..” Nói đến phía sau, giọng ông ta nhỏ lại.

Cậu cả nhà họ Tông đúng là cao quý thật, dáng vẻ tuấn tú lịch
sự, nhưng một tháng trước, anh ra nước ngoài làm việc bị rắn độc.
cắn, tê liệt thần kinh, không thể hành động, còn không thể làm
chuyện kia.

Gả qua đó chẳng khác nào ở goá cả.
“Tôi lấy”

Lâm Tử Lạp đột nhiên đẩy cửa ra, cô đứng trước cửa, hai tay

lại nắm chặt hộp đựng cơm trong tay: “Lấy chồng cũng được,
nhưng tôi có một điều kiện.”

Lâm Viên Trung nhìn ra cửa, thấy đứa con gái đã tám năm không
gặp này, trong chốc lát hoảng hốt mất mẩy giây. Lúc đưa cô đết
cô vẫn là một đứa nhỏ mười tuổi, bây giờ đã trưởng thành rồi, làn
da cô trắng ngần , lại rất gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn còn chưa lớn
bằng lòng bàn tay, khô khan không hề tươi tắn chúng nào, như
không được phát triển tốt v:

Không hề khiến người ta yêu thích như con gái nhỏ trong nhà.

Sự không nỡ trong lòng cũng bớt đi, dẫu sao vẻ ngoài của cô
cũng không đẹp lắm, cho dù lấy người chồng không làm được.
chuyện kia cũng không quá uất ức.

Nghĩ vậy, Lâm Viên Trung cũng không thấy có gì không tốt:
“Điều kiện gì, nói đi.!

“Tôi về nước với mẹ, trả tất cả những thứ thuộc về mẹ cho.
chúng tôi, tôi đồng ý lấy chồng.“ Lâm Tử Lạp liên tục siết chặt tay,
dần dần mới bình tĩnh lại được.

Tuy hàng năm không ở trong nước, nhưng trước đây cô đã nghe
nói tới nhà họ Tông của thành phố B, gia tộc khổng lồ, của cải bạc
triệu, cậu chủ của nhà họ Tông đương nhiên là cao quý. Lâm Tử
Lạp không cảm thấy chuyện tốt như vậy sẽ đến tay mình, nói
không chừng cậu cả nhà họ Tông kia rất xấu, hoặc là thân thể có
chỗ khiếm khuyết.

Nhưng cho dù thế, đây cũng là một cơ hội rất tốt để về nước với
cô, lợi dụng tốt, còn có thể giành lại tài sản là của hồi môn của mẹ.

“Lạp Lạp…” Trang Kha Nguyệt muốn khuyên cô, chuyện lớn như
cưới xin không thể đùa giỡn.

Cô đã đi theo bà chịu rất nhiều khổ cực rồi, không thể để cô đưa
cả hôn nhân vào được.

Lâm Viên Trung nghe thấy thế, lo rằng Lâm Tử Lạp bị Trai

Nguyệt thuyết phục sẽ không muốn lấy chồng, vội nói: “Được, chỉ
cần cô chịu lấy chồng, sẽ cho cô về nước.“

“Của hổi môn của mẹ tôi thì sao?” Lâm Tử Lạp nhìn người ba
trên danh nghĩa của mình, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo.

Lúc trước khi Trang Kha Nguyệt lấy ông ta thật sự có rất nhiều
của hồi môn, đó là một số lượng không nhỏ, bây giờ kêu Lâm Viên
Trung lấy ra khiến ông ta rất không nỡ.

“Ba, có lẽ đứa em gái kia của tôi rất xinh đẹp, nó nên có thứ tốt
hơn, nếu lấy một người đàn ông thân thể có chỗ thiếu hụt thì cả
đời cũng xong rồi, huống hồ ông và mẹ tôi đã ly hôn, ông cũng nên
trả lại tiền bà đưa đến nhà họ Lâm đúng không.”

Lâm Viên Trung chột dạ né tránh không dám nhìn thẳng vào cô.

Cô ở nước ngoài sao lại biết cậu cả nhà họ Tông kia là một người
không vẹn toàn?

Lâm Viên Trung nào biết Lâm Tử Lạp chỉ đang đoán thôi.

Nghĩ đến cô phải lấy một người đàn ông không bình thường,
Lâm Viên Trung nghiến răng: “Đợi cô gả qua đó sẽ đưa cho cô.”

Con gái nhỏ của ông ta như hoa như ngọc, sao có thể lấy một
người đàn ông không làm được chuyện kia chứ?

Có cao quý bao nhiêu, không thể làm chuyện vợ chồng thì khác
gì một người tàn phế đâu?

Nghĩ đến đây, Lâm Viên Trung cũng không khó chịu như vậy nữa.

Nhưng trong lòng lại ghét Lâm Tử Lạp hơn mấy phần, chỉ toàn
nghĩ việc lấy tiền từ trong tay ông ta.

Lâm Viên Trung lạnh lùng nhìn cô một cái: “Mẹ cô đúng là không
dạy dỗ cô đàng hoàng, không hể biết lễ phép chút nào!”

Lâm Tử Lạp rất muốn nói người làm cha là ông không có trách

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận