Lọc Truyện
“Trương Phong, em biết anh còn giận em, nhưng em thật lòng với anh, cho em thêm một cơ hội được không? Chúng ta quay về bên nhau nhé?”

Trần Văn Văn leo lên người Trương Phong, ôm chặt đùi anh và nói.

Trương Phong nhìn Trần Văn Văn, do dự hai giây, sau đó nhẹ nhàng nói: “Được, tôi có thể quay lại với cô!”

Nghe được lời Trương Phong nói, Ngô Văn Hùng và Trần Văn Văn sững sờ tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bởi vì bọn họ không ngờ Trương Phong sẽ đồng ý quay lại với Trần Văn Văn!

Ngô Văn Hùng đứng đó với vẻ mặt vô cùng khó hiểu, anh ta không hiểu tại sao Trương Phong lại muốn quay lại với một người phụ nữ như Trần Văn Văn!

“Trương Phong, anh nói thật sao? Anh đồng ý quay lại với em sao?”

Trần Văn Văn hào hứng hỏi Trương Phong.

“Đương nhiên là thật!”

Trương Phong lại gật đầu, biểu cảm trên mặt vô cùng bình tĩnh.

Sau khi nghe những lời của Trương Phong, Trần Văn Văn kích động không thôi.

Cô ta không ngờ Trương Phong lại dễ dàng đồng ý quay lại với cô ta như vậy!

"Tên Trương Phong này vẫn cứ là một tên rác rưởi, thế mà lại dễ dàng đồng ý quay lại với mình như thế, ít nhất cũng phải đưa ra một số yêu cầu quá đáng chứ, nhưng như vậy cũng tốt, đỡ phiền phức cho mình. Tuy hiện tại mình đã chia tay với Dương Uy, nhưng loại thế hệ thứ hai giàu có này đứng trước mặt Trương Phong cũng chẳng là cái thá gì cả, không ngờ mình lại may mắn vớ được bạn trai là thế hệ thứ hai siêu giàu.”

Trần Văn Văn không khỏi cười thầm trong lòng, sau đó lau nước mắt trên mặt, đi đến trước mặt Trương Phong, đáng thương nói: “Trương Phong, trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng em cũng biết người em yêu nhất là anh, lúc đó em lựa chọn chia tay với anh chỉ là không muốn Dương Uy làm tổn thương anh thôi…”

“Vậy sao?”



Trương Phong quay sang nhìn Trần Văn Văn và hỏi.

“Đúng vậy, em lựa chọn ở bên cạnh Dương Uy là vì muốn bảo vệ anh, nếu như em không đồng ý với Dương Uy, anh ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh!”

Trần Văn Văn dừng lại một chút, sau đó trên mặt nở nụ cười bỉ ổi, rúc vào lòng Trương Phong và tiếp tục: "Nhưng bây giờ thì tốt rồi, tất cả những điều khó chịu này đã qua đi, em lại ở bên cạnh anh. Em đảm bảo sau này sẽ chăm sóc anh, không bao giờ rời xa anh.”

“Cô định chăm sóc hầu hạ tôi cả đời vì tôi có tiền hả?”

Trương Phong hỏi Trần Văn Văn với một nụ cười nửa miệng.

"Anh… anh nói như vậy là có ý gì? Em đương nhiên muốn hầu hạ chăm sóc anh cả đời rồi. Chẳng lẽ trong mắt anh, em là loại hám tiền ham hư vinh sao? Lúc trước anh không có tiền, em cũng ở bên anh đó thôi?”

Trần Văn Văn sửng sốt một lúc, rồi nhanh chóng phản bác lại.

“Ồ ồ!”

Trương Phong nhẹ gật đầu, sau đó trực tiếp đẩy Trần Văn Văn ra khỏi vòng tay của mình.

“Trương Phong, anh đẩy em ra làm gì? Chẳng lẽ sau khi chúng ta trở về bên nhau, anh không muốn thân mật với em sao?”

Trần Văn Văn dường như còn muốn ngồi lên người Trương Phong.

Khi Trương Phong nhìn thấy Trần Văn Văn như vậy, anh thậm chí không nghĩ ngợi gì mà tát vào mặt Trần Văn Văn.

“Bốp!”

Trần Văn Văn kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

Cái tát này chứa đựng sự oán hận của Trương Phong đối với Trần Văn Văn trong thời gian này.

Trương Phong biết nếu không phải mình thừa kế tài sản hàng nghìn tỷ, bên cạnh có thêm Tạ Hoa Cường và Phương Chí Hoa hỗ trợ, thì anh đã sớm bị người phụ nữ này chơi đùa đến chết rồi.

Cho dù là chuyện trước đó Trần Văn Văn vu oan Trương Phong trộm đồ hay là chuyện Ngô Văn Hùng xảy ra vào hôm nay, tất cả đều sẽ chơi Trương Phong đến chết, anh không hiểu tại sao Trần Văn Văn lại ác độc với mình như vậy.

Lúc trước vì để nuôi Trần Văn Văn và thỏa mãn sự phù phiếm của cô ta, Trương Phong đã liều mạng làm việc, cho dù một ngày chỉ ăn một bữa, cũng phải mua cho Trần Văn Văn một bộ mỹ phẩm mà cô ta thích.

Ngay từ đầu Trương Phong đã hết sức nỗ lực vì Trần Văn Văn, nhưng đổi lại, Trần Văn Văn đã phản bội và giở trò đùa bỡn với anh.

Nhưng vào lúc này, Trần Văn Văn lại vì tiền mà muốn quay lại với anh. Trương Phong cảm thấy Trần Văn Văn đúng là một người phụ nữ cực kỳ ghê tởm.

“Trương Phong, sao anh đánh em? Em làm gì sai sao?”



Sau khi bị tát, Trần Văn Văn không dám nổi cáu với Trương Phong, mà nhìn Trương Phong với vẻ mặt đau khổ rồi hỏi.

"Loại phụ nữ như cô không phải thiếu đòn sao? Tôi đánh cô, cô có ý kiến gì không?”

Trương Phong hỏi Trần Văn Văn với vẻ mặt không chút thay đổi.

Trần Văn Văn nghe vậy, cô ta không khỏi sửng sốt một lúc, rồi nhanh chóng nói: "Anh nói đúng, là em thiếu đòn. Nếu đánh em có thể khiến anh trút giận, vậy thì anh cứ tiếp tục đánh đi.”

“…”

Lúc này Trương Phong thấy Trần Văn Văn gần như phát điên vì tiền, trong lòng cảm thấy rất bất lực, giờ anh mới hiểu tại sao một số phụ nữ có thể vì tiền mà từ bỏ nhân phẩm tôn nghiêm của mình.

Bởi vì những người như họ không hề có tôn nghiêm gì cả!

"Trần Văn Văn, cô càng làm như vậy càng khiến tôi ghê tởm thôi. Trương Phong tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, nhưng vừa rồi tôi đã tát cô một cái. Tôi chỉ muốn cô nhớ cho kỹ, sau này đừng đến quấy rầy tôi, hiểu chưa?”

Trương Phong nhìn Trần Văn Văn, gằn từng chữ một.

“Trương Phong, anh nói như vậy là có ý gì? Vừa rồi không phải anh nói sẽ quay về với em sao? Sao lại còn đánh em?”

Trần Văn Văn kích động hét lên.

“Vừa rồi chúng ta đã quay lại, hiện tại Trương Phong tôi vứt bỏ cô, cho nên sau này cô đừng quấy rầy tôi nữa, hiểu chưa?”

Trương Phong thấp giọng đáp.

“Trương Phong, anh chơi tôi sao? Nếu đã không muốn ở bên cạnh tôi, sao còn muốn tôi quay về với anh làm gì?”

Trần Văn Văn điên cuồng nói.

“Tôi chơi cô ư?”

Trương Phong nghe Trần Văn Văn nói, không khỏi cười lạnh một tiếng, sau đó dùng giọng điệu giễu cợt nói: "Trần Văn Văn, cô nghĩ cô quan trọng như thế sao? Từ khoảnh khắc cô phản bội tôi, cô đã không tồn tại trong mắt tôi nữa, thậm chí mỗi lần thấy cô là tôi lại cảm thấy cực kỳ ghê tởm.”

“Nếu đã như vậy, sao anh còn muốn tái hợp với tôi? Vì sao còn muốn đánh cược với Dương Uy?”

Trần Văn Văn lạnh lùng hỏi Trương Phong.

"Tôi đánh cược với Dương Uy để cho cô biết cô chỉ là một món đồ chơi đối với anh ta, tôi tái hợp với cô cũng chỉ để cô biết cô hoàn toàn không là cái thá gì với tôi cả. Bây giờ tôi có thể dùng tiền đưa cô về, tôi cũng có thể tùy ý vứt cô đi. Đối với tôi, cô không còn quan trọng nữa, cô chỉ là một món đồ chơi thôi, hiểu ý tôi nói không?”

Trương Phong vô cảm nói với Trần Văn Văn.



“Tôi… tôi hiểu rồi…”

Trần Văn Văn đứng chết lặng, sững sờ trả lời.

“Từ hôm nay trở đi, tôi không muốn lại nhìn thấy cô xuất hiện ở trước mặt tôi, sau này cũng đừng quấy rầy tôi nữa, nếu không tôi tuyệt đối không khách khí với cô đâu!”

Trương Phong độc đoán gằn từng câu từng chữ với Trần Văn Văn.

Trần Văn Văn nhìn Trương Phong trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy rùng mình, Trương Phong đã không còn là Trương Phong trước đây nữa!

“Anh sẽ hối hận đấy, Trương Phong!”

Trần Văn Văn nghiến răng nói với Trương Phong.

“Tôi hối hận cái gì, hối hận vì đã quay lại với cô sao?”

Trương Phong lạnh lùng hỏi Trần Văn Văn.

“Sớm muộn cũng có một ngày anh sẽ hối hận, nếu anh đã không cho tôi sống dễ dịu thì tôi cũng sẽ không buông tha cho anh!”

Vẻ mặt của Trần Văn Văn rất điên cuồng, cô ta hét vào mặt Trương Phong.

Thấy Trần Văn Văn như vậy, Trương Phong không khỏi cười khẩy, sau đó quay người đi về phía bên ngoài nhà xưởng.

Ngô Văn Hùng thờ ơ liếc nhìn Trần Văn Văn, sau đó đi theo Trương Phong ra ngoài.

“Trương Phong, tôi nhất định sẽ làm cho anh hối hận….”

Trần Văn Văn thấy Trương Phong rời đi, cô ta hét lên với vẻ mặt vô cùng u ám.
Nhấn Mở Bình Luận