Hồ Hỉ Lâm lại đánh giá Ngô Thần một lần nữa, ông ta vẫn chưa hiểu Lôi Thành có ý gì, bởi vì ông ta không biết Ngô Thần là ai và chỉ dựa vào họ Ngô thì không phán đoán nổi.
Người họ Ngô quá nhiều cũng chẳng phải là dòng họ hiếm gặp.
Hồ Hỉ Lâm vẫn chưa thay đổi suy nghĩ đặc biệt là khi Ngô Thần vẫn còn rất trẻ như vậy, ông ta vô thức phán đoán hoàn cảnh gia đình Ngô Thần thế nào và là cậu chủ nhà nào?
“Lão Lôi, ông và cậu Ngô...” Hồ Hỉ Lâm giơ tay ra dấu rồi hỏi.
“Lý Nhược Băng là em dâu.” Lôi Thành suy nghĩ rồi mỉm cười.
Hồ Hỉ Lâm sững sờ, lúc ông ta phản ứng lại mới hiểu ra Lôi Thành gọi Lý Nhược Băng là em dâu là có ý gì, ông ta luôn miệng gọi Ngô Thần là cậu em Ngô Thần hoặc cậu em Ngô.
Vậy tức là Lý Nhược Băng là người phụ nữ của cậu em họ Ngô!
“A...!cậu cậu là Ngô Thần?” Hồ Hỉ Lâm lộ ra vẻ đột nhiên nhớ ra và hiểu mọi chuyện.
Ông ta hiểu rồi, cậu Ngô này chính là bạn trai của Lý Nhược Đồng được đồn thổi ở cả khu thương mại Đông Hải.
“Là tôi.” Ngô Thần mỉm cười với Hồ Hỉ Lâm, vẻ mặt lộ ra cảm xúc tinh tế.
Phòng làm việc đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Hồ Hỉ Lâm liếc nhìn Lôi Thành rồi lại nhìn Ngô Thần, ông ta cảm thấy mình bị Lôi Thành gài bẫy và cảm giác ngại ngùng khiến ông ta ngồi không yên.
Ngô Thần mới là chính chủ.
Vừa nãy Hồ Hỉ Lâm vừa thuyết phục Lôi Thành bảo Đào Mạn Ảnh chấm dứt hợp đồng ngay trước mặt Ngô Thần còn đưa ra đủ lý do để Lôi Thành đi lừa Lý Nhược Băng mà Ngô Thần thì ngồi ngay đây.
Mé nó thật xấu hổ.
Thậm chí bây giờ Hồ Hỉ Lâm có cảm giác mình không phải con người nữa, chẳng những không khuyên được Lôi Thành còn đắc tội với cả bên Lý Nhược Băng nếu Ngô Thần quay về nói một tiếng.
Đồng thời Hồ Hỉ Lâm cũng đoán ra rốt cuộc Ngô Thần có thân phận gì.
Lôi Thành và Ngô Thần xưng anh em với nhau thậm chí còn theo phía Ngô Thần gọi Lý Nhược Băng là em dâu.
Bốp!
“Lão Lôi, ông chơi tôi đúng không?” Hồ Hỉ Lâm đạp bàn đứng lên hét lên với Lôi Thành.
Ông ta thực sự cảm thấy Lôi Thành không tình nghĩa, lúc nãy không nói rõ thân phận của Ngô Thần, làm vậy chẳng phải là đang gài người ta hay sao?
“Ông hét cái gì mà hét?” Lôi Thành cũng đứng bật dậy, giọng ông ta còn lớn hơn cả Hồ Hỉ Lâm: “Tôi bảo ông đến sao? Tôi đã nói nhiều lần rồi không liên quan đến ông, ông cứ nói giúp cho Lôi Hữu, tôi cầu xin ông đến sao?”
Đột nhiên hai người cãi nhau.
Không phải hai người chưa từng cãi nhau, trước đây đã từng và nguyên nhân cãi vã cũng là vì Lôi Hữu.
“Lão Lôi, mé nó, ông đúng là đồ không có lương tâm, mấy năm nay tôi.” Hồ Hỉ Lâm lại hét lên.
“Ông còn nhắc đến những lợi ích mà mấy năm nay Lôi Hữu cho ông à?”
Lôi Thành trực tiếp ngắt lời Hồ Hỉ Lâm, vẫn lớn tiếng như vậy: “Lúc nào cũng nói giúp cho ông ta, mé nó, ông ta suýt nữa giết chết tôi, vợ tôi đã chết rồi, mé nó, ông đúng là đồ mắt mù, lúc nào cũng làm việc cho ông ta.”
“Lão Lôi, lời này của ông có chứng cứ không? Năm đó chỉ là tai nạn! Tôi biết ông vẫn còn tức giận chuyện bố ông giao công ty cho anh ông nhưng ông cũng không thể nghi ngờ lung tung được, tôi đã quen biết Lôi Hữu mười mấy năm rồi, ông ta là người thế nào tôi rất rõ.”
“Ông rõ cái shit! Lôi Thành chửi thẳng lại ông ta rất cục xúc.
“Ông, mé nó ông...!Lôi Thành, tôi nói cho ông biết...” Hồ Hỉ Lâm cũng rất tức giận, tức giận đến mức không biết phải nói gì.
“Được rồi anh Lôi, bớt nói vài câu, tình cảm bạn bè nhiều năm trời, không đáng làm vậy.” Lúc này Ngô Thần mới lên tiếng rồi kéo Lôi Thành lại khuyên giải.
Lôi Thành quay đầu liếc nhìn Ngô Thần giống như để có thể kìm nén cơn nóng giận, ông ta sa sầm mặt mũi ngồi xuống rồi ra hiệu với Hồ Hỉ Lâm: “Lão Hồ, tôi nói cho ông biết, hôm nay cậu em tôi ở đây nên tôi không muốn cãi nhau với ông.
Vì Lôi Hữu chúng ta đã cãi nhau mấy lần rồi vẫn chưa kết thúc.”
“Ông nói vậy là sao? Chúng ta không nói những lần trước, lần này lại vì anh của ông sao? Chẳng phải là do ông tự tìm rắc rối ư?”
Hồ Hỉ Lâm vẫn không muốn tha thứ.
Ông ta muốn nói đạo lý với Ngô Thần.
Ông ta và Lôi Thành là tình cảm bạn bè, cãi nhau mấy câu chẳng sao, liên quan quái gì đến Ngô Thần.
“Cậu Ngô như cậu nói xem, tôi không phải là vì Lôi Thành sao?” Hồ Hỉ Lâm nhìn về phía Ngô Thần nói: “Tôi không biết cậu Ngô và lão Lôi có quan hệ gì nhưng cậu nói xem, nếu Đinh Thụy Long làm ầm ĩ chuyện này nhà họ Đinh tìm lão Lôi gây sự thì có đáng không?”
Em, làm anh em có phải là nên nghĩ cho anh em của mình không? Cậu nói xem có phải không? Cậu là anh em của lão Lôi.
Cậu có thể gài bẫy ông ấy sao?”
Vừa nãy ông ta đột nhiên nổi giận với Lôi Thành quả thực là có hơi bốc đồng.
Nhưng ông ta không cố ý.
Ông ta vẫn biết suy nghĩ.
Bây giờ nói thẳng ra với Ngô Thần rồi, không chỉ hóa giải sự ngại ngùng và còn có ý ép Ngô Thần bày tỏ lập trường.
Ông ta vẫn đang giúp đỡ Lôi Thành giải quyết việc chấm dứt hợp đồng.
Có một người bạn làm tới bước này như ông ta quả thực không nhiều.
“Lão Hồ ông nói kiểu gì vậy? Ý của ông là tôi không thể làm anh em? Tôi là một con rùa rụt cổ?” Ngô Thần còn chưa lên tiếng thì Lôi Thành đã nói trước, ông ta nổi nóng với Hồ Hỉ Lâm.
Có thể nói ông ta diễn vai gian xảo rất đạt.
Cũng chỉ có ông ta mới có thể diễn được bởi vì ông ta mới là người có qua lại với Hồ Hỉ Lâm.
“Ý gì vậy lão Lôi?” Hồ Hỉ Lâm nói với Lôi Thành.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót, cánh cửa đóng chặt được mở ra, Đào Mạn Ảnh đi vào, đẩy cửa được một nửa bèn đứng ở bên ngoài nói: “Sao vậy...!lại cãi nhau à?”
Ở dưới tầng cô ta nghe thấy tiếng cãi nhau nên mới lên xem thế nào.
Đây không phải là lần đầu tiên cô ta nghe thấy Lôi Thành và Hồ Hỉ Lâm cãi nhau, theo lẽ thường cô ta không phải là người tình của Lôi Thành nhưng trong biệt thự này cô ta cũng là bà chủ.
Lôi Thành thực sự rất yêu chiều Đào Mạn Ảnh, mấy năm nay ông ta đã chi hàng trăm triệu để ủng hộ Đào Mạn Ảnh.
Thấy Đào Mạn Ảnh đi đến Lôi Thành và Hồ Hỉ Lâm có vẻ đã nguôi ngoai, Hồ Hỉ Lâm đột nhiên ngồi xuống.
Lôi Thành bèn nói về phía cửa: “Không có gì...!gì vậy Đại Bảo, con đi nấu cơm đi, tối nay cha ăn cơm ở nhà.”
“Vâng.” Đào Mạn Ảnh đáp một tiếng rồi không nói gì nữa, sau đó lại nhìn tình hình trong phòng làm việc rồi kéo cửa bước chân rời đi.
Trong phòng làm việc.
“Ông chủ Hồ.” Ngô Thần nói: “Tôi biết ông có ý tốt nhưng ông không hiểu rõ tình hình đầu tiên, tôi có thể nói rõ cho ông biết kẻ đứng sau vụ tai nạn xe mười năm trước chính là Lôi Hữu.”
Hồ Hỉ Lâm biến sắc, lập tức nói: “Cậu Ngô, tôi không nghi ngờ cậu, chúng ta cũng không thân quen nhưng tôi phải nói cho cậu biết, những lời như vậy không thể nói bừa, chuyện không có chứng cứ...”
“Về chứng cứ.” Ngô Thần ngắt lời Hồ Hỉ Lâm.
“Cái gì? Chứng cứ gì?” Hồ Hỉ Lâm vô cùng kinh ngạc.
Ông ta trước giờ chưa từng tin mấy tin đồn bảo Lôi Hữu đã gây ra vụ tai nạn xe để giết Lôi Thành.
“Đã tìm thấy người lái xe trong vụ tai nạn xe năm đó.” Ngô Thần nói.
Mặt Hồ Hỉ Lâm biến sắc.
“Ông ấy có thể chứng minh là do Lôi Hữu làm.” Ngô Thần nói rồi mỉm cười: “Một thời gian ngắn nữa tôi và anh Lôi sẽ tống Lôi Hữu vào tù! Chúng tôi đang tiến hành chuyện này nhưng cần một khoảng thời gian nhất định bố trí một cách bí mật.”
Hồ Hỉ Lâm sững sờ.
Mấy lời của Ngô Thần đã tiết lộ rất nhiều thông tin, trong đó điểm quan trọng nhất đó là Ngô Thần nói tôi và anh Lôi!
Đánh bại Lôi Hữu lấy lại tài sản!
Lôi Thành đang làm.
Ngô Thần đang giúp Lôi Thành làm.
Hồ Hỉ Lâm không nói nên lời, ông ta trông rất sửng sốt, ông ta nhìn Ngô Thần rồi lại nhìn Lôi Thành rồi lại nhìn Ngô Thần.
Như Ngô Thần đã nói Hồ Hỉ Lâm không hiểu rõ tình hình.
Ông ta đã nhận ra rồi bản thân đúng thật là không biết gì.
Ông ta không cảm thấy Ngô Thần nói dối, đây là chuyện lớn Lôi Thành cũng không thể nói dối theo Ngô Thần được.
Vì vậy thực sự là Lôi Hữu làm sao?
“Ngoài ra...” Ngô Thần lại tiếp tục nói, anh vươn tay cầm điện thoại trên bàn rồi lướt qua chỗ Hồ Hỉ Lâm: “Ông chủ Hồ, ông có thể xem video mà chiều hôm nay tôi vừa mới quay.”.