Tây Ân hét to, song chưởng đánh ra, toàn thân bốc lên hộ thuẫn màu tím, từng vòng năng lượng bao bọc lấy cơ thể hắn.
Ngu Thượng Nhung không thèm nhìn, chỉ hờ hững xoay người đi. Kiếm cương nhanh như thiểm điện đâm tới --
Xuyên qua lồng ngực Tây Ân.
Trường Sinh Kiếm lượn một vòng rồi bay trở lại vào vỏ kiếm trên lưng Ngu Thượng Nhung. Một người một kiếm cứ thế đạp không lui vào trong cánh rừng. Động tác như nước chảy mây trôi, không dây dưa dông dài, không vội vã nóng nảy.
Hai mắt Tây Ân trợn tròn nhìn về phía rừng cây an tĩnh, nhìn lên bầu trời sao rồi nhìn xuống vũng bùn, nhìn lại đống thi thể của đồng bọn dưới đất.
Sinh mệnh khí tức của hắn đang trôi đi, thậm chí còn có cảm giác bị rút ra ...
Hắn không kịp cảm nhận cơn đau truyền tới, toàn thân đã bổ nhào xuống đất.
Ngu Thượng Nhung nằm trên cành cây, trong đầu suy nghĩ kế sách đối phó. Đám tu hành gia vu thuat này xuất hiện ở Mai Cốt Chi Địa, hiển nhiên là có nhiệm vụ trong người. Nay toàn bộ vu sư đều thành vong hồn dưới kiếm, không còn ai trở về phục mệnh, Lâu Lan chắc chắn sẽ chú ý tới điểm này và phái người đi tìm ... Rất nhanh sẽ tìm tới nơi này.
Vậy thì ... sau đó hắn nên ứng phó thế nào?
Ngu Thượng Nhung ghét nhất là phiền phức. Hắn mở mắt nhìn về phía thuỷ đàm, thở dài một tiếng. "Nếu là trước kia thì làm gì có phiền não thế này."
Nói xong hắn nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Tiếng Hệ thống thông báo thưởng điểm công đức vang lên dồn dập bên tai khiến Lục Châu cứ ngo Lương Châu đã xảy ra chiến trận.
Nhưng nghĩ lại, nếu người Nhu Lợi thật sự động thủ thì sao chỉ có mấy chục tiếng nhắc nhở? Tuy rằng điểm công đức nhận được không cao nhưng số lượng chắc chắn sẽ không ít.
Lục Châu lệnh cho người gửi phi thư đến Lương Châu. Rất nhanh Tư Vô Nhai đã gửi phi thư hồi đáp, nói rang Lương Châu rất yên tĩnh, có Tư Vô Nhai hắn toạ trấn thì sẽ không có việc gì.
"Xem ra những người này là do Ngu Thượng Nhung giết .. "
Trái lo phải nghĩ một lúc, Lục Châu quyết định để lão bát gửi phi thư cho Tư Vô Nhai, bảo hắn sai tai mắt ở Lâu Lan đến hiệp trợ Ngu Thượng Nhung.
Sớm muộn gì Lục Châu cũng phải đi Lâu Lan một chuyến. Theo lời Lưu Qua, thuy tinh cầu ký ức của Cơ Thiên Đạo hẳn là có quan hệ với vương tộc Lâu Lan.
Chiều hôm đó, Đoan Mộc Sinh nhanh chân bước vào Đại Chính Cung. "Sư phụ, xin người phân phó."
Lục Châu nhìn Đoan Mộc Sinh, nghi hoặc hỏi: "Lão bát đâu?”
Đoan Mộc Sinh đáp: "Mấy hôm nay lão bát cực kỳ khắc khổ, cả ngày trốn ở trong phòng tu hành thổ nạp, có việc gì sư phụ cứ giao cho đồ nhi, đồ nhi sẽ thay hắn làm việc!"
Lục Châu gật đầu nói: “Cũng được ... gửi phi thư cho Tư Vô Nhai, bảo hắn nghĩ cách trợ giúp Ngu Thượng Nhung."
"Đồ nhi tuân mệnh." Nói xong Đoan Mộc Sinh xoay người rời đi.
Cùng lúc đó trong một gian phòng ở Cảnh Hoà Cung.
"Ui da -- ngài nhẹ tay thoi!" Chu Hồng Cong nam lỳ trên giường, kêu rên liên
hồi.
"Con à, có phải Cơ lão ma đánh con không? Con thấy chưa, theo ta về là được rồi, ở lại đây chịu tội làm gì!" Chư Thiên Nguyên từ sau khi lẻn vào hoàng cung thì ngày nào cũng theo đuôi Chư Hồng Cộng không rời.
“Ngài đừng vũ nhục sư phụ ta ... đây là do tam sư huynh đánh đó."
“Vậy thì đến tìm hắn lý luận đi! Sư phụ con đánh thì ta không dám ý kiến, nhưng sao sư huynh của con lại bá đạo như vậy, còn dám đánh người lung tung?"
Lúc này cửa phòng chợt kêu lên ken két, Đoan Mộc Sinh đẩy cửa bước vào. Tay trái cầm Bá Vương Thương, tay phải cầm một chén thuốc đưa tới nói: "Lão bát, thuốc của đệ nè."
Chư Thiên Nguyên quay đầu nhìn lại, thấy một thanh niên vóc dáng khôi ngô, cơ bắp tráng kiện, mỗi một hành động đều tràn ngập lực lượng khiến người ta sợ hãi.
"Ngài là ...? " Chư Thiên Nguyên nghi hoặc hỏi.
"Đoan Mộc Sinh, tam sư huynh của Chư Hồng Cộng." Đoan Mộc Sinh đáp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!