Đáng tiếc ... Lưu Thương vẫn còn kém một bước.
Vẻ mặt Lục Châu tuy thong dong nhưng trong lòng lại rất buồn bực.
Mịa nó lão phu chỉ là ngũ diệp thôi mà, hiện tại lực lượng phi phàm trong cơ thể đã bị rút sạch, làm sao mà mở nổi?
"Các chủ, bảo rương này quả thật chính là vật dành riêng cho ngài!" Phan Trọng nói.
Phan Ly Thiên cũng hùa theo: "Xem ra chiếc rương này không phải vật phàm tục, mời Các chủ mở ra để lão hủ được tăng lên kiến thức."
Đám người đều gật gù đồng tình.
Thái hậu cũng nói: "Ai gia đã giữ gìn nó mấy trăm năm nay mà chẳng biết bên trong là thứ gì. Nếu Ma Thiên Các có thể mở ra, ai gia chết cũng nhắm mắt."
Lục Châu đã cứu bà một mạng, cho dù Lục Châu có lấy chiếc rương đi thì bà cũng chẳng có lý do gì để cự tuyệt.
Lục Châu cảm nhận lực lượng phi phàm trong cơ thể. Rỗng tuếch, xấu hổ ghê!
Hắn nhớ lại khẩu quyết Thiên thư, bèn niệm lại một lần trong đầu. Cứ thử xem sao. Cho dù không thành thì chẳng lẽ bọn hắn còn ép lão phu phải mở ra cho bằng được?
Lục Châu vươn tay ra, giữa năm ngón tay không hề xuất hiện năng lượng màu xanh lam mà chỉ khẽ đặt tay lên nắp rương.
Âm!
Trong lòng Lục Châu âm thầm cầu nguyện cho bàn tay mình phát ra quang hoa màu xanh lam ... Đáng tiếc, chẳng có gì xuất hiện.
Thôi xong ... còn đâu mặt mũi của lão phu.
Ngay lúc hắn đang cảm thấy xấu hổ, năm ngón tay đột nhiên loé lên quang mang xanh lam nhàn nhạt rồi biến mất ngay lập tức
Chỉ có một giây thôi, nhưng đã đủ để chiếc rương phát ra âm thanh giòn tan.
RẮC!
Thái hậu mở to mắt, kích động nói: "Ai gia từng tìm người đến thử qua vô số biện pháp cũng không thể mở được nó ra ... thật không ngờ ... "
Người khác không thấy kích động cũng chẳng có gì lạ, nhưng Thái hậu đã thử rất nhiều cách cũng không làm gì được, chỉ có bà mới hiểu độ khó để mở chiếc rương này.
Lý Vân Triệu nói: "Ta có thể làm chứng, chiếc rương này ngay cả bệ hạ cũng mở không ra. Bệ hạ từng thi triển đại thần thông bát diệp, chém nó suốt cả một đêm cũng không có động tĩnh."
"Các chủ thần uy!" Bốn vị trưởng lão rất biết tận dụng cơ hội, lập tức vỗ mông ngựa.
Lục Châu không thích nghe mấy lời nịnh nọt, bàn tay khẽ nhấn một cái. Chiếc rương vỡ ra thành từng mảnh nhỏ rơi xuống đất, chỉ trong giây lát đã biến thành hàng phế phẩm.
Thế nhưng đồ vật trong rương lại hấp dẫn lực chú ý của hắn. Đó là một phong thư dùng vật liệu đặc thù để chế tác và một hộp gấm tinh xảo hình chữ nhật.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!