"Bản tướng quân từ trước tới nay chỉ thích nói thẳng. Cả cái Đại Viêm này, ngoại trừ sư phụ ngươi ra, những người khác bản tướng quân đều không để vào mắt, không ai xứng giao thủ với ta."
Nói xong hắn vung tay, bốn tên phó tướng lập tức cưỡi ngựa đi tới. Ý của Tạp La Nhĩ chính là dùng phương thức đơn giản nhất để tác chiến: đấu tướng.
Hai quân đối đầu đều gọi ra mãnh tướng để đối chiến thì gọi là đấu tướng.
Tư Vô Nhai lắc đầu, cũng cao giọng đáp trả: "Gia sư nói, có thể không cần giao chiến."
“Hả?"
"Gia sư luôn nhân từ, không muốn thấy dân chúng máu chảy thành sông, cho dù đó là bách tính Nhu Lợi. Thế nên ... chỉ cần ngươi chịu xuống ngựa đầu hàng, binh lính Nhu Lợi lui quân, gia sư sẽ khai ân mà xử nhẹ."
Ha ha ha!
Ha ha ha ....
Bốn tên phó tướng của Tạp La Nhĩ đột nhiên cười như điên, như thể lời này là câu chuyện buồn cười nhất mà bọn hắn từng nghe.
Nhung biểu tình của Tư Vo Nhai vô cung nghiêm tuc. Đam người Ma Thiên Các cũng rất nghiêm túc.
Cửu diệp giá lâm, lời này có chỗ nào đáng cười? Đây rõ ràng là một chuyện rất nghiêm trọng.
Tạp La Nhĩ nói: "Ai không biết ngươi quỷ kế đa đoan?”
“Ta là đệ tử Ma Thiên Các, trước mặt sư phụ ta sao dám nói láo. Gia sư ... đang đứng sau lưng ta."
Lời vừa nói ra, bốn tên phó tướng lập tức im bặt, đồng loạt nhìn về phía Tư Vô Nhai, biểu tình trở nên cực kỳ cảnh giác.
Tạp La Nhĩ lại nói: "Ngươi bớt đem sư phụ ngươi ra để doạ dẫm người khác đi. Sư phụ ngươi đang toạ trấn Thần Đô, sao có thể rời đi ... Ngươi tìm một người có tướng mạo tương tự tới đây khiêu chiến, còn cho là ta sẽ tin?"
Song phương giao chiến, thật là giả mà giả là thật, đôi khi bọn hắn chỉ dùng tới tâm lý chiến để thủ thắng. Thứ gì trông càng có vẻ thật thì càng có thể là giả.
Tư Vô Nhai bất đắc dĩ nhún vai. "Tạp La Nhĩ, cửu diệp làm việc còn cần phải giả vờ nữa hay sao?"
Lúc này, một tên phó tướng bước ra nói:
"Tư Vô Nhai, ngươi thật sự cho rằng tướng quân Tạp La Nhĩ là người hữu dũng vô mưu? Câu hỏi này để ta thay mặt ngài trả lời ngươi."
Tên phó tướng tiến lên hai bước, cao giọng nói:
"Cửu diệp đương nhiên phải trấn thủ Thần Đô. Không ngại nói thật cho ngươi biết, chỉ cần cửu diệp rời khỏi Thần Đô, lập tức bát diệp của bọn ta sẽ lẻn vào Hoàng thành giết đến không còn một manh giáp. Ngày xưa Thần Đô còn cần phải có tên cẩu hoàng đế và bát đại thống lĩnh toạ trấn, bây giờ cửu diệp làm gì dám rời đi? Hơn nữa, nếu cửu diệp đang ở đây thì chỉ cần gọi ra pháp thân là được, chúng ta sẽ lui quân, cần gì phải ra vẻ màu mè như vậy?"
Lời này nói rất lớn tiếng, lại còn mang theo nguyên khí nên âm thanh truyền đi rất xa.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!