Lọc Truyện

Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL)

Vu Chính Hải thoát khỏi lực hút của vực sâu, bay lên trên.

Ba Tư Nhĩ không thể lý giải nổi: "Một phàm nhân mà cũng đáng để ngươi làm như vậy?"

Vì cứu mạng một phàm nhân mà phải chôn vùi một vị bát diệp dưới vực thẳm, Ba Tư Nhĩ nghĩ thế nào cũng thấy không đáng giá!

Sau khi Ngu Thượng Nhung đánh ra một chưởng cứu Vu Chính Hải, hắn đã không còn đủ nguyên khí để lơ lửng nữa. Toàn thân Ngu Thượng Nhung chìm xuống vực.

Hắn ngửa đầu nhìn về phía Vu Chính Hải, lạnh nhạt nói: "Có rất nhiều chuyện, chỉ cần ngươi cảm thấy đáng thì nó sẽ đáng."

Ba Tư Nhĩ lúc này mới hiểu ra.

Hắn nhớ tới rất nhiều việc, nhớ tới cuộc đấu tranh dai dắng giữa Lâu Lan và Đại Viêm, nhớ tới bảy mươi ngàn thi thể phơi thây nơi sa mạc, nhớ tới máu tươi đã nhiễm đỏ cả nước sông Cổ La Giang ...

Các bậc tiên hiền vĩ đại từng nói, con người là giống loài thích đấu tranh nội bộ nhất. Tranh đoạt đến cuối cùng thì được cái gì đây?

“Có lẽ đây chính là lý do Đại Viêm mạnh hơn vạn tộc ... "

Ba Tư Nhĩ bỗng nhiên bạo phát lực lượng còn sót lại trong cơ thể, bắn ra một luồng khí màu tím bay tới đẩy Vu Chính Hải bay về phía lạch trời.

"Đáng tiếc ta chẳng còn bao nhiêu lực lượng để cứu ngươi ... Chỉ cầu ngươi tha cho bách tính Lâu Lan ... ”

Noi xong, Ba Tu Nhĩ nham mat lại, toan than han chim trong mot ngon lửa màu tím quỷ dị.

Đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của một đại vu, để phòng ngừa sau này thi thể mình bị đại vu khác điều khiển ... hắn tự thiêu.

Ngọn lửa thiêu đốt hắn từng chút một ... cho đến khi thân ảnh Ba Tư Nhĩ hoàn toàn tiêu tán trong vực sâu vạn trượng.

Cùng lúc đó, cơn mưa màu tím cuốn lấy Trường Sinh Kiếm cũng biến mất. Trường Sinh Kiếm lập tức rơi xuống vực.

Kiếm còn, người còn.

Ngu Thượng Nhung cảm nhận được vị trí của Trường Sinh Kiếm, lập tức ngự khí điều động nó bay đến bên cạnh mình, cũng vì vậy mà Ngu Thượng Nhung càng rơi xuống nhanh hơn.

Toàn thân Ngu Thượng Nhung chìm trong hắc ám, tựa như rơi vào một cái động không đáy, ngẩng đầu lên nhìn trời chỉ còn thấy một màu xám xịt.

Hoàng hôn tắt nắng đã mang đi tất cả ánh sáng. Toàn bộ lạch trời cũng chìm trong bóng đêm vô tận.

Ông trời ... đã nhắm mắt.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận