Lọc Truyện

Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Trong lòng mang chút bất an, tôi ngồi trên sô pha chờ đợi, chiếc vali nhỏ của tôi đã sớm dọn xong. Nhìn đồng hồ mới hơn 7 giờ, đúng lúc này chuông cửa vang lên, tôi lao ra cửa với tốc độ không thể tưởng tượng được.

Mở cửa nhìn thấy một người đàn ông mặc vest. Tôi có chút ấn tượng, đây là trợ lý của Phi Tuấn.

"Chào buổi sáng, chuyện Lam tổng giao đã xử lý xong, đây là visa, mong cô cất kỹ, và đây là vé máy bay lúc 13 giờ, xin hỏi cô có cần gì ở tôi không?"

"Cảm ơn. Mời vào uống trà."

"Không có gì, cảm ơn."

"Anh làm việc của hiệu quả quá đi, ha ha, đúng rồi, tôi đi sang bên kia... không biết phải đi đâu...."

"Đôi khi cũng phải nhanh nhạy xử lý hiệu quả vậy mới làm hài lòng cấp trên, cô hài lòng là được rồi. Với lại xin cô yên tâm, người ở bên Đức tôi đã thông báo, cô đến nơi sẽ có người đón."

"Vậy Lam đổng của anh biết tôi đi qua đó sao?"

"Lam tổng đã ra lệnh, không cho chủ tịch biết chuyện này."

"Vậy được rồi, cảm ơn."

"Lát nữa có cần tôi đưa cô ra sân bay không?"

"Không cần, tôi tự lái xe ra đó là được."

"Vậy tôi xin phép đi trước."

"Được, tạm biệt."

"Chúc cô có chuyến đi vui vẻ."

...

Bay cả một chặng dài 10 tiếng, trong đầu tôi lên kế hoạch xuất hiện như thế nào để tạo bất ngờ cho Phoebe. Đương nhiên, tiếp viên hàng không trên chuyến bay quốc tế đẹp hơn tiếp viên ở quốc nội nhiều, tôi còn lén nhìn vài cái, coi như là tống cổ bớt thời gian, thôi thì ngắm thêm vài cái cũng chẳng sao.

Haizz, vẫn là nhà tôi đẹp nhất, không có gì sánh được...

Bay một khoảng thời gian, cùng với chênh lệch múi giờ bảy tiếng, tôi có cảm giác như từ tương lai trở về ngày hôm qua, loại không gian địa lý khác biệt này cho tôi can đảm khác, giống như là cưỡi mây đến gặp người tôi yêu nhất, mà cô ấy không hề hay biết gì, tôi tưởng tượng ra nụ cười hạnh phúc trên gương mặt cô ấy, có biết bao nhiêu vui vẻ chứ.

Nhưng mà... điều tôi tưởng tượng thật quá đẹp, tôi còn chưa cho cô ấy bất ngờ, thì cô ấy đã cho tôi một cú sốc.

Đến cổng ra sân bay, tôi nhìn thấy một cô gái trẻ giơ tấm bảng lớn, với ba chữ Vương Phi Phàm thật lớn, khó mà không thấy được.

Tôi cười vẫy tay với cô gái trẻ.

"Chào."

"Xin chào, cô Vưu."

"Gọi tên tôi là được, không cần khách sáo. Bây giờ, Lam đổng đang làm gì?"

"Bây giờ đang là giờ ăn tối. Đến thẳng khách sạn là có thể gặp cô ấy."

"Ok."

Trên đường đi, tôi trò chuyện và cười đùa với cô gái, từ cuộc trò chuyện tôi biết được, chuyện công việc của Phoebe không cần tốn nhiều thời gian, vào ngày hôm qua đã giải quyết xong xuôi rồi. Tôi cũng không nghĩ nhiều lắm, cô ấy đã cho tôi đủ tin tưởng, cho nên tôi cũng không muốn nghĩ nhiều.

Hành trình xe 40 phút, nhìn con đường bằng phẳng của thành phố Berlin không hề bị ùng tắc, thực sự thật khác xa so với trong nước.

Khách sạn năm sao sang trọng nằm ở trước mắt tôi, lòng hận thù nhà giàu vẫn còn nặng nề như vậy, Lam đổng, chúng ta có thể đơn giản hơn một chút được không?

Cô gái đưa tôi đến nhà hàng của khách sạn, cái dáng vẻ bụi bặm mệt mỏi của tôi chẳng hợp với tiếng nhạc du dương ở nơi này cũng như những vị khách sang trọng ở nơi đây.

"Lam đổng ở trong phòng này gặp khách, có trực tiếp đi vào không?"

"Cô đi làm việc của cô đi, tôi ở đây chờ là được."

"Được, tôi đã đặt phòng cho cô, để tôi mang hành lý lên giúp cô nhé."

"Vậy làm phiền cô rồi."

"Không có gì. Việc nên làm."

Cô gái nhanh chóng xách vali của tôi rời khỏi nhà hàng, tôi cứ vậy đứng ở trong một nơi xa lạ, ngôn ngữ bất đồng, đến màu da chủng tộc cũng khác nhau. Nếu không có Phoebe, có lẽ tôi cũng chẳng cực thân đến nơi này.

Chỉ cách một cánh cửa, lại cảm giác như ngăn cách thời gian, đúng lúc này.

"Cô Vưu?"

Tôi quay đầu lại, thư ký của Phoebe ngạc nhiên nhìn tôi.

"Xin chào."

"Cô sao lại... ở đây?"

"Cô nói cho tôi nghe thử, lát nữa Lam Phi Ỷ nhìn tôi liệu có phản ứng giống cô không? Có tiện để tôi đi vào trong không?"

Tôi cười và vỗ vai cô ấy, nhưng mặt cô ấy tái đi. Cô ấy không trả lời câu hỏi của tôi mà bình tĩnh đi ngang qua tôi, gõ cửa và mở nó ra.

Tôi đứng sau cô thư ký, chỉ thấy hai bóng người trong căn phòng riêng sang trọng. Phoebe thản nhiên nhìn lên chúng tôi, và ngay sau đó bầu không khí trong phòng thay đổi.

Tôi cảm thấy nụ cười của mình cứng đờ, còn Phoebe máy móc đứng lên.

"Phi Phàm?"

Trong giọng nói ấy không mang theo ngạc nhiên mà lại mang theo sợ hãi. Ánh mắt tôi dừng lại ở trên người khác. Mà người kia cũng chăm chú nhìn tôi, nụ cười của cô ấy trở nên ngượng ngùng.

Tịch Nhiên cứ nguyên vẹn ngồi trước mặt tôi, một người tôi từng yêu sâu sắc và một người tôi hết mực yêu thương, lại đang ngồi ăn uống linh đình, đang thêu dệt nên một lời nói dối lừa dối tôi, tôi lại đứng ngây ngốc trong thế giới vô định này, nhìn hai người họ mà không biết nên làm gì đây.

Cứ như vậy, cả ba người chúng tôi bế tắc trong căn phòng này, không ai nói lời nào.

Người phá vỡ sự im lặng là cô thư ký, cô ấy nhìn Phoebe.

"Tôi nhìn thấy cô Vưu ở cửa. Cô ấy đứng ở bên ngoài được một lúc."

"Cô đi ra ngoài trước đi."

Phoebe bình tĩnh trở lại và bảo thư ký rời đi. Khi lấy lại bình tĩnh, tôi đi thẳng đến chỗ Phoebe và ngồi xổm xuống nắm lấy bàn tay lạnh giá của Phoebe.

"Em và con rất nhớ chị. Nhớ nhiều quá cho nên mới đến đây."

Tay của Phoebe run lên, cô ấy siết chặt tay tôi.

"Phi Phàm... chị...."

"Có chuyện gì thì nói sau, được không? Hôm nay em gặp một người bạn cũ, em có thể nói chuyện với cô ấy được không?"

Có lẽ thái độ bình tĩnh của tôi khiến Phoebe cau mày không nói nên lời, tôi như thấy được sự giằng xé nội tâm của cô ấy, sau một hồi im lặng, cô ấy cầm lấy chiếc túi xách.

"Chị về phòng chờ em."

Nói xong, cô ấy chạy trốn khỏi không gian với vẻ buồn bã. Tôi ngồi xuống chỗ của Phoebe, cầm ly rượu vang đỏ mà Phoebe chưa uống hết, rót vào miệng.

"Một cái âm mưu thật hay."

Tôi chế nhạo và rót thêm một ly rượu vang đỏ, Mộ Tịch Nhiên vẫn bình thản nhìn tôi như mọi khi.

"Đối với em là âm mưu, nhưng đối với chị thì đây là cái kết tốt nhất."

"Cứ vậy mà không cần giải thích sao?"

"Đôi ba câu giải thích của chị có thể hoá giải hiểu lầm của em với cô Lam à?"

"Đây được coi là hiểu lầm à?"

"Tính mạng của chị bị nguy hiểm mấy lần, chị cũng đã đứng ở cửa địa ngục. Là cô Lam đã cứu chị, đưa chị vào bệnh viện tốt nhất. Phải mất rất nhiều sức lực và tiền bạc để cứu cái mạng này, suốt một năm trời tịnh dưỡng. Đến lúc hồi phục ổn, cô ấy đưa cho chị một phần hợp đồng. Hoặc là xuất hiện trước mặt mọi người, hoặc là rời đi. Chị đã lựa chọn rời đi."

"Phi Ỷ cho chị lợi ích gì, khiến chị dứt khoát rời đi như vậy?"

"Cô ấy chẳng cho chị lợi ích gì, là chị tự chọn ra đi. Những cơn ác mộng, bối rối và vướng mắc trong những năm này, con người và mọi thứ trong thành phố đó là đủ để chị lựa chọn ra đi."

Sự nhẹ nhõm trong đôi mắt của Mộ Tịch Nhiên nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi, như thể những chuyện chúng ta đã trải qua trong quá khứ đều xảy ra ở thế kỷ trước. Tôi uống cạn ly rượu vang đỏ, mỉm cười và lắc đầu.

"Chị lựa chọn, chị hài lòng là được."

Giờ phút này có nói bao nhiêu cũng nhạt nhoà, dường như cảm giác gặp lại người xưa cũng không mãnh liệt mấy ngược lại còn có cảm giác xa lạ, cô ấy đã tái sinh, cho nên trong đầu cô ấy từ sớm đã không còn tôi cùng với tình yêu đã qua.

Cô ấy bình thản nhìn tôi, vẫn quyến rũ như thế, có lẽ một cuộc hôn nhân tan vỡ quá đau đớn, cho nên giờ phút này nụ cười của cô ấy còn mang theo kiên cường.

"Đừng nói cho ai biết, chị vẫn còn sống, chị đang ẩn danh. Quên gọi người phụ nữ tên là Mộ Tịch Nhiên đi, cô ấy đã chết một năm trước."

Nói xong, Mộ Tịch Nhiên đứng dậy rời đi, tôi đứng dậy đi theo sau cô ấy.

"Chị không định về nước à?"

"Không, ở chỗ này chị khá tốt. Lần này cô Lam tìm chị, đơn giản là công việc của cô ấy cần chị tham gia, chị nợ cô ấy một ân huệ. Nếu không thì hôm nay em cũng sẽ không gặp được chị. Đương nhiên, sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau. Cô ấy là người phụ nữ tốt, em cũng đã thấy rõ rồi. Đây là số phòng của cô ấy."

Cô ấy nói xong đưa số phòng cho tôi, tôi nhìn tờ giấy trên tay. Một giây tiếp theo, Mộ Tịch Nhiên đưa tay ra và ôm tôi nhẹ nhàng.

"Phi Phàm, phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, còn có mái ấm của em nữa. Chúc em hạnh phúc."

Có lẽ, điều đọng lại duy nhất trong tôi là hình bóng người đã ra đi không chút do dự vào giây phút cuối cùng, tôi đứng đó và cười điên cuồng, vừa cười vừa khóc. Tôi đã khóc không thể giải thích được, trái tim tôi đau đớn, tôi đau đớn không thể hiểu được...

Bước đến phòng của Phoebe, định gõ cửa, nhưng thư ký đã đi ra từ phòng khác. Trực tiếp quẹt thẻ phòng.

"Cảm ơn."

"Mấy ngày nay bận rộn, Lam đổng cũng rất mệt."

"Tôi biết phải làm gì, cảm ơn cô."

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Phoebe nằm nghiêng, quay lưng về phía tôi. Tôi nhẹ nhàng bước đến bên giường, cảm thấy kiệt sức, vươn tay ôm chặt lấy cô.

Tôi mơ hồ có thể nhìn thấy dấu vết của những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô ấy. Mái tóc dài rối tung trên gối, thở dài rồi từ từ duỗi thẳng ra. Đôi vai cô vẫn hơi run. Tôi vùi đầu vào gáy cô ấy, ngửi thấy mùi hương quen thuộc.

"Về nhà đi, em nhớ nhà."

Để lại một lời, cơn buồn ngủ kéo tôi vào một giấc mơ...

Khi tôi mở mắt ra, tôi hoảng sợ nắm chặt hai tay mình, Phoebe vẫn đang ngủ trong vòng tay tôi, trong khoảng khắc tôi cảm thất an tâm. Một lúc sau, Phoebe tỉnh dậy, tay cô ấy đang kéo gấu áo của tôi.

"Phi Phàm, chúng ta về nhà đi."

Tôi cười cười.

"Ừm, về nhà thôi."

Tôi biết, trong lòng chúng tôi có một vách ngăn mỏng không đâm thủng ra, chỉ là cả hai chúng tôi không ai muốn đánh mất bình yên và cuộc sống tươi đẹp mà chúng tôi đang có....

............

Về đến nhà, ban đầu, chúng ta trở nên lầm lì ít nói, sau đó thì ai làm việc của người nấy. Bạn bè nghĩ rằng chúng tôi chỉ đang giận dỗi nhau, nhưng mà cuối cùng tình trạng giữa hai chúng tôi đến mức chia phòng ngủ.

Phoebe dành hết tâm sức cho công việc của mình, nực cười đến mức chúng tôi ở dưới cùng một mái nhà và ngăn cách bởi vài bức tường, nhưng chúng tôi không bao giờ có thể gặp nhau trong một ngày. Chuyện này cứ kéo dài.

Cho đến một buổi sáng, tôi ngẩn ngơ đứng trong vườn, đã lâu không ngủ ngon, dù chiến tranh lạnh nhưng chúng tôi sẽ không nghĩ đến chuyện chia ly, vì cuộc sống sẽ khó khăn nếu không có nhau.

Có ai nguyện ý thay đổi thói quen của bản thân đâu chứ? Mất đi cô ấy, sao có thể được, bạn có thể không? Nói bạn đào tim bạn ra bạn đồng ý sao? Đương nhiên là bạn không đồng ý rồi. Bởi vì người quan trọng nhất sống ở trong tim của bạn, nói cắt một miếng thịt còn không cắt nữa, làm sao lại đào tim ra làm đau lẫn nhau?

Trong mỗi con người ai cũng có cái sợ, không dám quyết liệt là bởi vì sợ mất đi, mất đi rất nhiều thứ ví dụ như thể diện, tiền tài, ví dụ như cuộc sống bây giờ. Thế này, tôi quyết định chấm dứt cuộc chiến tranh lạnh này.

Phoebe đứng ở trên ban công tầng 1 uống cà phê, tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, cô ấy lẳng lặng nhìn tôi. Tôi lấy điện thoại ra vẫy tay với cô ấy. Cô ấy quay người đi vào trong phòng.

Tôi cười và bắt đầu soạn một tin nhắn dài:

"Trải qua một lần sinh tử, chứng kiến một lần sinh tử khác. Chỉ sau khi ăn cơm tù, em mới nhận ra thế giới bên ngoài tươi đẹp thế nào và tự do vô giá ra sao. Em đã phá hủy một khuôn mặt do cha mẹ ban cho và có được một khuôn mặt mà chị mang đến, em có một mái ấm của riêng mình còn có một đứa con ngoan ngoãn. Dường như nửa đời đầu của em khá lận đận. Chính chị là người đã vứt lên đầu em tất nỗi đau này, để cho em hết lần này đến lần khác quỳ gối mà sống, có đứng cũng không đứng dậy được. Nhưng mà tại sao em lại không thể hận chị, mà ngày càng lại yêu chị hơn? Đáp án rất đơn giản: cũng may còn có chị. 'Mùa này là mùa khiến người ta móc hầu bao để quay cuồng cả đêm trong cơn mê tình rồi đường ai nấy đi'. Chị hiểu ý em chứ."

....

Chúng tôi lại đến nơi lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt nhau, vẫn là cái bàn đó, vẫn là hai ly cà phê, đến nỗi nhân viên phục vụ từng phục vụ chúng tôi cũng không có thay đổi.

Tôi đưa tay ra nhẹ nhàng phủ lấy ngón tay đeo nhẫn cưới của cô ấy.

Nếu như đây là một cơn mơ, thì tôi nguyện ý không cần tỉnh dậy.

Có được cô ấy có lẽ là điều thành công nhất trong cuộc đời của tôi, tôi đã từng bước đến cánh cửa địa ngục, cũng từng lang thang trên cây cầu Nại Hà.

Nhưng mà tôi lại không đành, tôi sợ tôi đi rồi, sẽ không có ai đến mở cửa trái tim của cô ấy.

Cô ấy vẫn tàn nhẫn như xưa, nhưng mà tôi vẫn chung tình như xưa. Thật tốt, chỉ cần thế là đủ rồi.

Tất cả đều bắt đầu từ phi lý cho đến bình thản, người đáng hận đáng thương cũng đã tan theo quá khứ.

Chỉ có điều duy nhất, là chúng tôi đều không có ai rời đi.

Đây chính là nhân gian hài kịch của chúng tôi.

Hoàn Phần 1

———————

Truyện đến đây là hết, cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện. Phần đánh giá truyện để lại cho mọi người, truyện này vẫn còn phần 2 và phần 3, các bạn thể đọc QT để xem tiếp nha.

30/09/2022
Nhấn Mở Bình Luận