Lọc Truyện
Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, "vận may" bị Doãn Vụ Thi tông trúng ngẩng mặt lên.

Lam Tuyết Kiều tình cờ chạm mắt với anh, rồi bất chợt phát hiện vị này có một loại khí chất rất đặc biệt, lạnh lùng như thanh kiếm trong vỏ. Dù đã cố tình khắc chế không để lộ ra ngoài, người khác vẫn khó mà làm lơ mũi kiếm nhọn kia.

Ngoại hình của vị này cũng rất nổi bật, mắt hẹp dài, mũi cao thẳng, cánh môi mỏng, là tướng mạo của người bạc tình bạc nghĩa.

Lam Tuyết Kiều vô thức nhìn qua Doãn Vụ Thi -- Rất nhiều cô gái nhỏ thích dạng nhan sắc thế này, nhưng anh không ngờ Doãn Vụ Thi cũng không ngoại lệ.

Vậy còn người đẹp trai lai láng như mình? Chẳng lẽ cô nhìn nhiều quá nên mới sinh ra miễn dịch? Lam Tuyết Kiều âm thầm nghi hoặc.

Nhưng Lam Tuyết Kiều không nghi ngờ lâu, bởi vì anh phát hiện người đàn ông lạnh nhạt kia khi nhìn thấy Doãn Vụ Thi, thần sắc anh ta lập tức thả lỏng, nhanh tới mức chính bản thân anh ta có lẽ cũng không ý thức được.

Sau đó Lam Tuyết Kiều lại nhìn biểu tình trên mặt Doãn Vụ Thi, nói thật, họ Doãn này trông còn giống kẻ bạc tình bạc nghĩa hơn.

Từ lúc Doãn Vụ Thi bước vào, ánh mắt của Trì Trọng Hành vẫn luôn dính chặt trên người cô.

Anh có việc muốn hỏi, nhưng bây giờ còn có người khác, không tiện trao đổi gì, chỉ có thể nhẫn nhịn, đáy mắt anh hiện lên tia nóng vội.

Cô gái ngồi bên cạnh vội vàng nhai bánh ngọt trong miệng, chưa kịp nuốt xuống đã đứng dậy: "Tiểu Tuyết!"

Doãn Vụ Thi hoảng hốt lùi nửa bước.

- - Gì vậy trời?

Lam Tuyết Kiều bất đắc dĩ thờ dài: "Đừng gọi như vậy." Anh chuyển hướng sang nói với Doãn Vụ Thi: "Đây là cộng sự của tôi, Lâm Hựu Tư, bọn tôi cùng đội."

Nhưng người được giới thiệu lẫn người nghe giới thiệu đều làm ngơ.

Lâm Hựu Tư nhìn Doãn Vụ Thi: "Cảm ơn dây buộc tóc của cô."

Doãn Vụ Thi nhìn chiếc khuyên bạc hình thánh giá trên tai trái của cô ấy: "Không cần khách sáo."

Hai người bọn họ từng gặp nhau một lần trong mê cung nước Morris, Doãn Vụ Thi cho Lâm Hựu Tư một sợi chun buộc tóc, khi đó cô ấy dẫn đầu phát hiện quy luật nháy đèn, phân tích rõ ràng trật tự, thần thái cũng rất tự tin. Thế nên Doãn Vụ Thi đặc biệt có ấn tượng với Lâm Hựu Tư, nhưng lúc lên xe không nhìn thấy người đâu, còn tưởng cô ấy đã gặp chuyện gì bất trắc.

Hóa ra là bị Lam Tuyết Kiều nhặt được.

Nhớ lại biểu tình đau đớn như bị cạy góc tường của Lam Tuyết Kiều lúc ban nãy, cô không nhịn được cười.

Với phẩm hạnh của Lam Tuyết Kiều, một hai đòi tổ đội với người ta, chắc chắn là do thèm khát giá trị vũ lực của người này. Lâm Hựu Tư tay chân cứng rắn, nhìn biểu hiện trong mê cung nước thì có thể thấy đầu óc cũng không đơn giản, đánh lẻ một mình chắc hẳn không thành vấn đề, thế mà lại chịu hạ mình ở đây làm bảo vệ cho Lam Tuyết Kiều.

Không lẽ Lam Tuyết Kiều chỉ đơn thuần xem cô ấy như tay đấm của mình.

Ánh mắt Lam Tuyết Kiều láo liên giữa ba người bọn họ: "Mọi người... quen nhau sao?"

Chẳng trách anh chàng "vận may" kia có thể nhận được thẻ người tốt của Lâm Hựu Tư nhanh như vậy.

"Từng hợp tác trong kỳ thi tuyển sinh." Lâm Hựu Tư nói.

Bốn người trao đổi họ tên, Lam Tuyết Kiều kể hết những gì mắt thấy tai nghe dọc đường đi ra, sau đó quay sang hỏi Trì Trọng Hành: "Hai người cũng đóng vai vợ chồng tới đây à?"

Trì Trọng Hành nhìn thoáng qua Doãn Vụ Thi, cô đang nhìn chằm chằm đ ĩa bánh quy trước mặt, nghe vậy cô cũng xoay đầu nhìn anh.

"Phải, theo giả thiết chúng tôi là hàng xóm dưới núi, thỉnh thoảng cũng có qua lại với nhà bá tước." Trì Trọng Hành đáp, không biết vì sao, anh hắng giọng một cái.

"Nghe nói bá tước phu nhân đã mất, chúng tôi tới phúng viếng." Lâm Hựu Tư bổ sung thêm.

"Hai người vừa tới thôi sao? Không gặp được thí sinh nào khác?" Doãn Vụ Thi ngậm một miếng bánh quy, vị chocolate tràn ngập cả khoang miệng.

"Không có, bọn tôi là nhóm đầu tiên tới." Lâm Hựu Tư vừa nhai bánh quy vừa nói.

Lam Tuyết Kiều lại đưa một miếng bánh khác cho cô ấy: "Lúc lên đây chúng tôi có thấy một chiếc xe ngựa trống ở ngoài bãi đất, hẳn là xe của hai người."

Hai người Trì Trọng Hành và Lâm Hựu Tư đều có thể chất vượt trội, rất nhanh đã leo lên được tới đỉnh núi. Ngược lại, Doãn Vụ Thi phải dắt theo người như Lam Tuyết Kiều, đi năm bước liền thở hổn hển, đi mười bước phải ngồi xuống nghỉ, thế nên cô bị tụt lại đằng sau một khoảng cách lớn cũng là hợp lý.

Trì Trọng Hành đưa cho cô một tờ khăn giấy, ý bảo cô lau miệng. Doãn Vụ Thi nhận lấy nhưng không vội vã lau chùi mà ăn thêm cái bánh nữa.

Cô đang ăn thì nghe thấy tiếng ồn ào bên dưới. Trì Trọng Hành làm động tác "suỵt" rồi ra ngoài xem thử.

"Người đã tới đông đủ." Anh nói.

Sáu giờ tối, quản gia bày ra bàn ăn như đã nói, bữa ăn cũng xem như thịnh soạn, chẳng qua, người ngồi quanh bàn dài đều không có tâm trạng ăn uống.

Từ lúc bước vào lâu đài này, bọn họ vẫn luôn có cảm giác như bị nhìn trộm, cực kỳ khó chịu, bóng tối xung quanh lạnh lẽo ẩm ướt, giống như mây đen bao trùm trên đầu. Thêm nữa, bức tường trắng ngoài phòng khách đột nhiên xuất hiện dòng chữ đỏ thẫm, đủ khiến tâm lý người ta xao động.

Môn bắt buộc: Khoa nền tảng cơ sở - Vật lý

Tiết học: 120 tiếng

Yêu cầu: vượt qua bài thi

Đề thi: Gi3t chết bá tước phu nhân

Doãn Vụ Thi nhìn đề ba lần, xác định cô không say rượu gặp ảo giác.

Gi3t chết bá tước phu nhân? Vậy hiện tại trong quan tài chứa thứ gì?

Ánh mắt của mọi người đều dò quét hướng sảnh chính, hận không thể sở hữu cặp mắt X quang nhìn xuyên qua quan tài, để xem rốt cuộc trong đó ẩn giấu gì.

Chẳng lẽ quan tài rỗng? Nếu vậy bá tước phu nhân đã trốn đi đâu? Nếu không phải, người nằm trong kia là ai?

Xem ra không thể tránh khỏi việc thăm dò quan tài vào ban đêm, Doãn Vụ Thi bực bội tặc lưỡi.

Cô nhìn từng biểu cảm khác nhau của mỗi người trên bàn ăn. Sau bốn người bọn họ, lần lượt có thêm ba cặp thí sinh nữa tới, tính thêm bá tước ngồi ghế giữa và quản gia bên cạnh, tổng cộng có 12 người cả thảy. Nếu bá tước phu nhân đang lén lút ẩn nấp ở đâu đó quanh đây, vậy tất cả là 13 người.

Con số không may mắn, cô bất chợt liên tưởng tới bữa tiệc cuối cùng.

Sau khi tiết lộ đề thi, các thí sinh nghe thấy tiếng máy móc quen thuộc của hệ thống: "Kỳ thi bắt đầu, kích phát trạng thái "Thuyết vô thần" và "Chiếc quan tài của nhà vật lý"."

Trên nền tường  xuất hiện hai dòng trạng thái kỳ lạ.

Thuyết vô thần: (dành riêng cho phòng thi vật lý) trạng thái đặc thù, ngoại trừ 12 nhân vật có thể hành động trong cảnh tượng này, không tồn tại thế lực siêu nhiên nào không thể nhìn thấy bằng mắt thường như quỷ, thần, u linh.

Chiếc quan tài của nhà vật lý: trong kỳ thi sẽ không xuất hiện sự kiện nào vi phạm các định luật vật lý cơ bản.

12 nhân vật có thể hành động.

Doãn Vụ Thi nhìn khắp xung quanh. Quanh bàn ăn có 12 người tay chân đầy đủ không trói buộc, hoàn toàn có thể xác định đây là những nhân vật có thể hành động. Nhưng mục tiêu của bọn họ dường như không có chỗ hành động.

Vì sao bá tước phu nhân không được đề cập tới? Chẳng lẽ nàng là người trong sách?

Riêng bản thân trạng thái đặc thù đã chứa một lượng thông tin lớn.

Lần này hệ thống sắp xếp cho bọn họ một phòng thi theo chủ nghĩa duy vật, tức cũng có nghĩa ở đây sẽ không có những thứ như đầu tượng thạch cao lắm mồm, thủy quái tốt bụng hay Thần Hồ nhiệt tình.

Mà thoạt nhìn cũng xác thật là như vậy.

Hai NPC đều được xây dựng rất bình thường. Lão quản gia đầu tóc hoa râm, cử chỉ điềm đạm, bá tước dù bị che khuất nửa khuôn mặt nhưng những đường nét lộ ra ngoài cũng rất tinh xảo, hoàn chỉnh đến cả đến lông tơ sợi tóc.

Thử so sánh với Tiểu Minh liền thấy sự khác biệt. Thằng nhóc kia chẳng khác gì cục bùn Nữ Oa ném xuống đất, ném trượt tay, thế nên ngũ quan đều bẹp nhũn...

Huống hồ, không cần nhắc tới Tiểu Minh, riêng bản thân bá tước phu nhân đã có nhiều điểm kỳ quái.

12 nhân vật hành động đã có mặt đông đủ, mà vị phu nhân kia không biết trốn ở ngách nào.

Nếu như nàng đã chết, bây giờ đang nằm trong quan tài, vậy đề thi quá vô lý, đâu thể làm người ta sống lại rồi giết thêm lần nữa. Nếu như nàng chưa chết, vậy tại sao nàng không được xem như một nhân vật hành động? Hiện tại nàng đang ở đâu?

Doãn Vụ Thi cảm thấy trạng thái của bá tước phu nhân lúc này quả thật có thể ganh đua cao thấp với con vật nổi tiếng trong vật lý -- con mèo của Schrödinger(*).

Trước khi mở quan tài ra, không ai biết nàng có ở bên trong hay không, cũng không biết nàng còn sống hay đã chết, nàng nằm trong trạng thái chồng chập vừa sống vừa chết, chỉ khi quan tài được mở ra, ta mới có thể đi đến một kết luận xác định.

    Con mèo của Schrödinger: một thí nghiệm tưởng tượng nổi tiếng về vật lý lượng tử. Nôm na thí nghiệm là như này: Trong hộp kín có một con mèo còn sống cùng một mẩu chất phóng xạ và các thiết bị liên quan, mẩu phóng xạ này có tỷ lệ phân rã trong một giờ hoặc không (50/50). Trường hợp xảy ra sự phân rã, con mèo sẽ chết. Nếu sự phân rã không xảy ra, con mèo vẫn còn sống. Vấn đề đặt ra là không ai biết con mèo sống hay chết cho tới khi mở hộp ra xem. Như vậy, khi hộp không được mở, con mèo nằm giữa tình trạng vừa sống vừa chết.

Có hai quan điểm tranh cãi chủ yếu: (1) Con mèo sống hay chết thực chất đã được định sẵn, việc mở hộp ra quan sát không ảnh hưởng đến kết quả. (2) Con mèo sống hay chết là kết quả của việc mở ra nhìn thấy, còn trước đó con mèo trong trạng thái không xác định. Qua các thực nghiệm chứng minh tính tới hiện tại thì quan điểm (2) là đúng với vật lý lượng tử.


Cô nguyện gọi nàng là "phu nhân Schrödinger".

- - Nhưng có lẽ bá tước sẽ không vui.

Nghĩ vậy, Doãn Vụ Thi ngẩng đầu nhìn thoáng qua bá tước.

Cách chưa đến hai mét, bá tước mặc áo sơ-mi đen cổ đứng, lưng thẳng như đeo nẹp đằng sau, tướng ngồi gần giống Trì Trọng Hành, gã đang tỉ mỉ cắt miếng bít-tết trên đ ĩa. Người này có khả năng mắc chứng OCD, gã cắt thịt thành từng miếng vuông vức khoảng chừng 2 cm, đặt gọn gàng như ô ly kẻ sẵn.

Ánh đèn ấm áp lờ mờ phản chiếu lên bộ dao nĩa và mặt nạ bạc của bá tước.

Dao trái nĩa phải.

Bá tước cũng thuận tay trái?

Theo bản năng Doãn Vụ Thi nhìn về phía Trì Trọng Hành, quả nhiên anh đã sửa từ nhỏ, lúc này anh cầm dao tay phải. Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người giao thoa một chốc trong không trung.

Doãn Vụ Thi đánh mắt nhìn sang nữ sinh cài nơ trên đầu ngồi cạnh cô.

Cô bé kia không giấu được cơn sợ hãi, tay không ngừng run rẩy, dao nĩa va chạm lên đ ĩa sứ phát ra tiếng leng keng. Giữa bầu không khí tĩnh mịch, tiếng động này hết sức rõ ràng.

Bá tước còn đang đắm chìm trong việc chia đồ ăn cho ngay hàng thẳng lối, không để ý tới tạp âm này. Chỉ có quản gia nhìn cô bé nữ sinh kia, lão mỉm cười một cái.

Quản gia cũng không có ý định dọa người, nhưng hiển nhiên thí sinh đáng thương chỉ thấy hoảng hồn, cô bé càng lúc càng run rẩy kịch liệt.

"Keng" một tiếng.

Nữ sinh làm rơi dao xuống đất.

Tiếng động này khiến bản thân nữ sinh cài nơ cũng giật mình, cô bé lập tức hoảng hốt cúi người xuống nhặt. Do tinh thần không ổn định, bả vai cô bé đụng vào bàn, ly vang thủy tinh gần mép bàn nghiêng ngả rơi theo --

Doãn Vụ Thi vội vàng duỗi tay ra chặn.

Cô không xác định liệu có deathflag nào đang chực chờ bọn họ ở nơi này hay không, tốt nhất là khi ăn cơm ở nhà người khác đừng nên làm hư cái gì.

Nhưng Doãn Vụ Thi ngồi bên trái của nữ sinh cài nơ, cái ly lại ở bên phải cô bé kia, muốn chụp được cái ly, cô phải vươn tay qua đầu nữ sinh.

Như dự kiến, cô không chụp được.

Ly vang chắc chắn không thoát khỏi số phận vỡ tan tành.

Nữ sinh cài nơ sợ tới mức run rẩy.

Cô bé vừa mới nhặt được dao, còn chưa kịp hoàn hồn, liền nghe thấy gió thoảng qua tai, sau đó là tiếng thủy tinh vỡ nát.

Cô bé hãi hùng khiếp vía nhìn xuống--

Không một thứ gì.

Mặt đất sạch sẽ, trơn láng.

Ly vang rơi xuống trong mắt Doãn Vụ Thi, giờ đây đứng chễm chệ trên bàn, hoàn chỉnh không sứt mẻ, nước trong ly còn khẽ rung chuyển.

- - Sao nói sẽ không xuất hiện sự kiện nào vi phạm các định luật vật lý cơ bản?

Nói không vi phạm chẳng lẽ chỉ là "negentropy"(*) trong truyền thuyết thôi sao?

Còn "Chiếc quan tài của nhà vật lý" đâu, quan tài cũng không ngăn nổi nhà vật lý thì có.(*)

Ngay tức khắc, trong đầu Doãn Vụ Thi chỉ còn hai chữ to đùng.

Quá-đáng.

   (*) Negentropy: còn gọi là entropy âm, phản entropy... 

    Entropy ban đầu là một khái niệm trong vật lý, nhưng sau này người ta phân tích nó ở nhiều lĩnh vực khác nhau. Hiểu đơn giản theo khía cạnh đời thường thì những thứ như sự già đi của con người, sự hỏng hóc dần của máy móc theo thời gian, sự xói mòn của các tòa kiến trúc... được gọi là entropy, nôm na là sự suy tàn, thoái trào tự nhiên của vũ trụ.

    Vì nó là cái bản chất, quy luật của tự nhiên nên không xóa bỏ được, nhưng mình có thể nỗ lực hạn chế nó, sự nỗ lực này được gọi là negentropy. Negentropy không tự xuất hiện (con người không đột nhiên sống lâu trăm tuổi) mà thông qua tác động của nhân tố bên ngoài (việc con người tập thể dục, ăn uống điều độ để kéo dài thời gian sống).

    Trong câu thoại trên, tác giả ví các thế lực siêu nhiên, tâm linh là entropy, vì nó là lẽ thường tình xuất hiện trong thế giới của hệ thống. Còn "sự không vi phạm định luật vật lý" là negentropy, tại đó chỉ là nỗ lực, mơ ước vậy thôi.

    (*) Quan tài cũng không ngăn nổi (tên một nhân vật nào đó, thường là nhà khoa học, vật lý): thuật ngữ mạng chỉ một việc vô lý tới nỗi người chết phải bật mồ sống dậy.
Nhấn Mở Bình Luận