Lọc Truyện
    双厨狂喜 - ngôn ngữ mạng dùng để chỉ cảm giác phấn khích khi thấy hai thứ mình thích cùng một lúc.

Tóc vàng vừa dứt lời, toàn bộ thí sinh đều rơi vào trầm mặc.

Chắc có lẽ...

Hoặc là ngược lại?

Con cá dưới hồ trông còn đói hơn bọn họ nhiều.

Người nhìn cá, cá nhìn người, lâu đến nỗi tóc vàng thật sự cho rằng nó nhảy lên bờ dùng bữa, nào ngờ con cá kia đảo tròng mắt, xoay mình ngụp xuống.

Trên mặt nước gợn một làn sóng, yên ả như con cá kia chưa từng xuất hiện.

Rút kinh nghiệm từ vết xe đổ của tóc vàng, chẳng ai dám ngồi xổm bên hồ nữa, mọi người đều lùi xa hai ba bước, tránh khỏi tầm ngắm của con cá.

Trì Trọng Hành nhặt mấy hòn đá dưới đất, liên tục ném vào hồ, nhưng không có động tĩnh gì, ngay cả cái đuôi cá vẫy lên cũng chẳng thấy.

Ánh mặt trời dần nhạt màu, nếu thật sự không có thu hoạch gì, bọn họ không thể không hành động trong màn đêm, mà tại nơi du lịch thắng cảnh quỷ quái này, chắc hẳn bọn họ không có nổi một đêm an bình.

Cao Thuật hạ quyết tâm: "Không thể cứ như vậy được, mặc kệ thế nào, chúng ta vẫn nên đến rừng cây đi, chia thành hai tốp người..."

Cậu còn chưa nói xong, mặt hồ lần nữa sáng bừng lên.

Giữa chạng vạng mờ tối, ánh sáng trắng đến lóa cả mắt, khung cảnh trước mắt Doãn Vụ Thi trắng như tuyết, theo bản năng, cô nhắm mắt lại, lập tức lui về sau 10 mét. 

Thật vô nhân đạo, đây rõ ràng là ô nhiễm ánh sáng, lực sát thương có thể sánh với việc dùng laser chiếu thẳng vào mắt.

Nhưng cảnh đột kích trong dự đoán không xảy ra, mọi người dần khôi phục tầm nhìn, chỉ có vầng sáng trước mặt vẫn lập là lập lòe.

Doãn Vụ Thi ráng rặn ra một giọt nước mắt, giảm bớt cảm giác cay xè, hình ảnh trên võng mạc dần hiện rõ.

... Nên nói thế nào nhỉ, lố hết sức.

Sóng nước lóng lánh trên mặt hồ, một bóng hình đứng trên làn nước, nhìn đám thí sinh hoang mang tột độ, "người" kia cũng nghiêng nghiêng đầu.

Đó là một nàng... tiên cá?

Doãn Vụ Thi lớn lên với kiến thức nghèo nàn về truyện cổ tích trước khi ngủ, cô không biết nên xếp sinh vật trước mắt này vào loại truyện nào mới hợp lý.

Tóc nàng tiên cá dài thướt tha như mớ rong biển bù xù, khuôn mặt nhợt nhạt nhỏ nhắn lộ ra dưới mái tóc đen ướt nhẹp. Ngũ quan nàng có thể xem là tinh xảo, đôi mắt hạnh to tròn thuần khiết, sắc môi đỏ thắm, mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt ra hình ra dáng. So với sáu bạn học ctrl C + ctrl V, tài xế lái xe cùng thôn dân Ất, Giáp thì nàng tiên cá cao cấp hơn hẳn, nói nàng ta là con ruột của hệ thống Doãn Vụ Thi cũng tin.

Vị NPC mới toanh này mặc một chiếc váy dài màu xanh lá, chỗ đáng ra là chân chỉ có dòng nước trong suốt-- chiếc đuôi cá giống như một cái bệ, chống đỡ nửa thân trên cùa nàng ta.

Khung cảnh kỳ dị này đẹp lạ thường, như thực như ảo.

Khiến người ta khó mà tỉnh táo.

Nàng tiên cá nhấc làn váy, đối diện mười hai thí sinh vây xem, nàng có vẻ hơi ngại ngùng.

Nàng nâng cánh tay trắng nõn nà lên, giọng nói vừa ngọt ngào vừa êm dịu: "Các người làm rơi cần câu vàng..."

Một cây cần câu vàng bóng xuất hiện trên tay trái của nàng.

"Hay cần câu bạc..."

Tay phải của nàng hiện lên cần câu bằng bạc.

"Hay cần câu nhỏ này?"

Bên người nàng dâng lên một dòng sóng nước, bên trên là cái cần câu bằng thanh trúc mới rơi xuống của bọn họ. Bởi vì bị con cá kia cắn đứt, hai đoạn trúc trôi nổi trên sóng nước như một cây nhị côn.

Tất cả thí sinh:???

Con gái của hồ + cần câu vàng cần câu bạc? Đây là phó bản kết hợp à?

Doãn Vụ Thi hiếm khi thấy câm nín như bây giờ.

Nhưng Doãn tổng dù sao cũng là Doãn tổng, đối mặt với tình huống phát triển vô cùng diệu kỳ thế này, cô nhanh chóng khôi phục lý trí, duỗi tay vỗ vỗ tóc vàng còn chưa kịp hoàn hồn: "Thần Hồ hỏi cậu kìa."

Tóc vàng dại mặt ra: "À... ờ... tôi làm rơi cái thanh trúc kia..."

Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Thần Hồ lộ vẻ hài lòng: "Ngươi là người thành thật, phải khen thưởng."

Nàng ném cây cần câu vàng lấp lánh tới bên chân tóc vàng, sau đó nhanh chóng tan thành hơi nước.

Mọi người nghi hoặc tiến lên nhìn cần câu này.

Tóc vàng nhặt nó lên ước lượng, biểu tình còn chưa hết hoang mang: "Hình như... là thật đó..."

Doãn Vụ Thi cũng thử sờ qua, không biết có phải vàng thật không, nhưng cái cần câu quỷ này cũng không có móc, chắc chắn chẳng câu được gì.

Các thí sinh truyền tay nhau một vòng, rốt cuộc vẫn đi vào ngõ cụt.

Tự dưng lòi ra một bà NPC không thể hiểu được, lại còn thêm một cái cần câu cũng chẳng hiểu kiểu gì-- y xì đúc cái que trúc, cho dù bằng vàng thật thì có ích gì, cá trong hồ tham tiền lắm sao?

Cao Thuật chưa từ bỏ ý định mà thử vung cần câu vài lần, bầy cá dưới hồ chẳng mảy may quan tâm.

Sắc trời dần tối, kiên nhẫn của Doãn Vụ Thi cũng cạn kiệt.

Cô không muốn phí thời gian chờ đợi nữa. Suy nghĩ thông thường không qua được, đã đến lúc cần dùng chút bí thuật.

Cô lấy trong túi ra một tấm thẻ.

[Vật phẩm đặc biệt] Mũ ảo thuật gia.

[Mô tả vật phẩm] Ảo thuật gia làm ảo thuật thế nào? Bạn không cần biết, đội chiếc mũ thần kỳ này là được.

[Kỹ năng chủ động] Mũ ảo thuật: Đội mũ lên, có thể sao chép đồ vật vô tri vô giác. Khi kích hoạt kỹ năng này, bạn hãy chạm tay vào mục tiêu và đọc thần chú ""Đây mới là xanh lá"". Mỗi kỳ thi được sử dụng một lần.

[Kỹ năng bị động] Chia ngọt sẻ bùi: Mỗi khi thí sinh khác đội chiếc mũ này, kỹ năng chủ động sẽ được khôi phục một lần. Hãy truyền bá đức tính chia sẻ tốt đẹp này đến tận cùng thế giới!

[Trạng thái vật phẩm] Ràng buộc, không thể giao dịch.

Chiếc mũ xanh nhận được sau bài thi ở mê cung nước này tới bây giờ vẫn chưa có chỗ dụng võ. Một là không có chỗ cho nó phát huy công dụng, hai là Doãn Vụ Thi không ưa cách kích hoạt của nó cho lắm. Sau bài thi ở trường tiểu học, chiếc mũ này còn tự mình thăng cấp thêm kỹ năng bị động-- tuy rằng nghe chẳng ra gì, nhưng Doãn Vụ Thi cảm thấy có thể thử một phen.

Dù sao cũng không còn lựa chọn khác.

Cô giơ tay gọi Cao Thuật lại. Cao Thuật không theo cô trải nghiệm bài thi nghệ thuật, nhưng lòng tín nhiệm với cô không hề giảm chút nào, không chút do dự, cậu đưa ngay cần câu vàng cho Doãn Vụ Thi.

Sau đó liền thấy trên tay người này bỗng nhiều thêm một cái mũ xanh.

Cao Thuật:?

Thứ vật phẩm tổn thương địch 1000, tổn thương mình 800 gì đây?

Doãn Vụ Thi nhanh chóng đội chiếc mũ lạ lùng này lên đầu, tay cầm cần câu vàng, miệng thì thầm gì đó.

Cô hành động cũng không giấu giếm gì, các thí sinh khác đều đang sứt đầu mẻ trán suy nghĩ, thấy bên này có động tĩnh, bọn họ đều hướng mắt theo dõi cô, muốn nhìn xem vị thí sinh thiếu mắt nhìn này còn có ý tưởng gì táo bạo. Thấy cô kích hoạt vật phẩm, mọi người còn chưa kịp nghĩ ra công dụng của cái mũ này là gì---

Chợt thấy cô ném cần câu vàng vào hồ.

Mọi người: Dừng tay!!!

Trì Trọng Hành cảm thấy Doãn Vụ Thi có chiêu mới, nhưng không nghĩ tới cô dứt khoát như vậy, nói ném là ném, không thèm dừng một giây.

Toàn bộ thí sinh cảm giác trong đầu mình nổ tung một tiếng, cùng với đó là suy nghĩ "Trong chúng ta có sinh vật lạ trà trộn" đầy tuyệt vọng. Nhưng bọn họ còn chưa kịp phản ứng thêm, mặt hồ lại phát sáng thêm lần nữa.

Thần Hồ vừa mới chìm xuống không bao lâu, lần nữa nổi lên, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Nàng nắm trong tay hai cần câu, ngập ngừng hỏi: "Các ngươi làm rơi cần câu vàng, cần câu bạc, hay là..."

Thần Hồ nghẹn lời.

Mà kẻ đầu têu họ Doãn kia còn cười ra tiếng, chẳng chừa cho ai mặt mũi.

Gần như là cùng lúc, Trì Trọng Hành thở dài một hơi. Anh biết ý tưởng của Doãn Vụ Thi là gì.

Cổ tích rìu vàng rìu bạc chắc là ai cũng biết. Câu chuyện "lấy cũ đổi mới" này dạy cho chúng ta rằng, người thành thật sẽ nhận được rìu vàng, nhưng cổ tích không nói, người thật sự làm rơi rìu vàng sẽ nhận được gì.

Mà vấn đề này đối với Thần Hồ cũng không dễ dàng gì, nàng mơ màng một lúc lâu, cuối cùng mới đem cả hai thanh trúc bị gãy ban nãy lên cho đủ bộ.

Doãn Vụ Thi nghiêm túc nói: "Tôi đánh rơi một cây cần câu vàng." Trước khi Thần Hồ kịp trả lời, cô mặt dày nói tiếp: "Có phải tôi chính là người thành thật không?"

Thần Hồ nhậm chức đã lâu, lần đầu tiên gặp tình huống như vậy, nhất thời trở tay không kịp, hoàn toàn lâm vào trầm tư. Dù chẳng hiểu ra làm sao, nhưng nàng cũng không thể phản bác lại lời của Doãn Vụ Thi được: "Phải."

Doãn Vụ Thi tiếp tục xuất chiêu dụ dỗ: "Cái cần câu vàng kia vốn là của tôi, ngoại trừ việc trả lại cho tôi, có phải nên thưởng thêm cho tôi cái gì nữa không?"

Trì Trọng Hành quay đầu đi.

... Giọng điệu này có khác gì lái buôn ngoài chợ không?

NPC đơn thuần nào biết mình đã bước vào cạm bẫy của người trưởng thành, Thần Hồ vừa gật đầu lia lịa vừa hỏi Doãn Vụ Thi: "Vậy ngươi muốn gì?"

Người trưởng thành ranh ma kia rốt cuộc cũng lòi mặt chuột: "Tôi muốn mười hai con cá."

Thần Hồ: "...."

- - Vị thí sinh này đến đây để nhập hàng sỉ sao?

Lời tác giả:

Thần Hồ: Ta yêu cầu ngươi xuống đây tự lấy.

Doãn Vụ Thi: Hong bé ơi.

NPC đầu tiên bị hãm hại trong màn này đã xuất hiện! Giải cứu Thần Hồ!
Nhấn Mở Bình Luận