Lọc Truyện

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Sau khi lại nằm một hai giờ trong ổ chăn, Trình Chi Ngôn rốt cuộc cho phép Tiểu Thỏ rời giường.

Đến lúc rửa mặt xong ăn điểm tâm xong.

Tiểu Thỏ trông mong theo sát phía sau Chu Nguyệt, chính là không nói lời nào.

Chu Nguyệt xoay người lại, có chút buồn cười nhìn cô, ngồi xổm người xuống hỏi: ” Tiểu Thỏ, con vẫn đi theo sau lưng dì là có chuyện gì muốn cùng dì nói sao?”

” Vâng…” Tiểu Thỏ rất thật sự liền gật gật đầu nói: ” Dì Chu, con có thể hay không…. Có thể bôi phấn hay không?”

” Bôi phấn?” Chu Nguyệt sửng sốt một chút, lập tức buồn cười nói: ” Con lafdduwsa bé, bôi phấn để làm gì?”

” Cha con hôm nay trở về….” Tiểu Thỏ có chút thẹn thùng nói.

” A…. Là vì cho ba ba xem a.” Chu Nguyệt hiểu rõ liền gật gật đầu, nắm tay Tiểu Thỏ đi lên trên lầu vừa đi vừa nói: ” Được, dì mặc đẹp cho con.”

Trình Chi Ngôn còn đang ngồi trước mặt cái bàn ăn cơm nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng Tiểu Thỏ nho nhỏ đi theo phía sau mẹ mình, nhịn không được không biết nói gì lắc lắc đầu.

Mười mấy mấy phút đồng hồ sau, Tiểu Thỏ vui mừng phấn khởi từ trong phòng ngủ của Chu Nguyệt đi ra ngoài.

Chu Nguyệt không chỉ bôi cho Tiểu Thỏ một tầng phấn, còn ở giữa cái trán của cô chấm một cái chấm nhở màu hồng, sau đó từ trong ngăn tủ lấy ra một đóa hoa lớn đỏ thẫm cài trên mái tóc Tiểu Thỏ.

Hơn nữa hôm nay Tiểu Thỏ mặc một bộ quần áo đỏ thẫm, vừa nhìn như vậy, cô bé giống như bé gái trong tranh tết vui mừng.

Trình Chi Ngôn nhìn thấy Tiểu Thỏ hóa trang như vậy, cảm thấy có chút không biết nói gì, nhưng mà anh cũng không nói cái gì, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn điểm tâm.

Nhưng mà Tiểu Thỏ vẫn xông đến trước mặt Trình Chi Ngôn, cực kỳ hứng thú hỏi: “Anh nước chanh, đẹp không, đẹp không, nhìn hoa xinh đẹp trên đầu em đi.”

” Uh`m, thấy rồi.” Trình Chi Ngôn cũng không ngẩng đầu lên, lên tiếng.

” Đẹp không, đẹp không?”

” Đẹp.” Trình Chi Ngôn thuận miệng trả lời một câu.

” Ha ha….” Tiểu Thỏ cười đến giống như người đần độn, cao hứng phấn chấn lại chuyển đến trước gương đi soi gương.

Lúc sắp giữa trưa, cha mẹ Tiểu Thỏ quả nhiên trở lại.

Chu Nguyệt vừa mở cửa, Tiểu Thỏ liền giống như tên rời dây cung xông ra ngoài.

Ánh mặt trời nên ngoài vừa lên, bầu trời xanh thẳm giống như một khối Lam Bảo Thạch tốt nhất, gió lạnh thổi qua, nhánh cây trụi lủi xôn xao.

Cha Tiểu Thỏ ở giữa một mảnh ánh nắng tươi đẹp này, mang theo ý cười đầy mặt, đã đi tới hướng cô.

Ông ấy toàn thân mặc quân trang phẳng phiu, không có đội mũ, đứng thẳng người, dáng người cao ngất, mặt mày tuấn lãng, vẻ mặt phấn khởi.

Bước chân Tiểu Thỏ sau khi mới vừa lao ra cửa nhà Trình Chi Ngôn liền ngừng lại, cô nhìn người đần ông cao lớn tuấn lãng xem trước mắt, cảm thấy bộ dáng ông ấy so với trong ký ức của mình dường như có chút xa lạ, không biết vì cái gì, vốn lòng cô tràn đầy chờ đợi vậy mà biến thành sợ sệt.

Cha Tiểu Thỏ nhìn thấy con gái mình đã lâu không thấy, nhịn không được ở đằng xa gọi một tiếng: “Tiểu Thỏ.”

Sau đó ngồi xổm người xuống, hướng cô vẫy tay.

Một giây sau, Tiểu Thỏ liền bước tiếp đôi chân ngắn, rất nhanh chạy vội qua chỗ cha mình, sau đó bổ nhào vào lòng ông ấy.

Trong lỗ mũi có mùi thuốc lá nhàn nhạt pha trộn không khí lạnh giá kích thích thần kinh của cô, trên gương mặt cha cô có chút râu ria đang không ngừng đâm cô.

Tiểu Thỏ cao hứng một hồi, đột nhiên đưa tay đẩy cha mình ra, che đôi má trắng noãn của mình, lớn tiếng nói: ” Ba ba, râu của ba đâm vào con.”

 

Cha Tiểu Thỏ hơi run sợ một chút sau đó đưa tay sờ râu trên mặt mình, nhịn không được cười cười.

Mẹ Tiểu Thỏ từ phía sau đi tới, nhìn cách ăn mặc con gái nhà mình, cười nói: ” A, hôm nay Tiểu Thỏ hình như trắng hơn một chút.”

” Đương nhiên rồi, con bôi phấn.” Tiểu Thỏ vẻ mặt tự hào nhìn mẹ mình nói: ” Là dì Chu giúp con bôi.”

” Uh`m, lại còn có điểm đỏ a.” Mẹ Tiểu Thỏ cười tít mắt hỏi.

” Đúng vậy.” Tiểu Thỏ liên tục gật đầu.

” Tiểu Thỏ thật xinh đẹp.” Cha Tiểu Thỏ đầy ý cười nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Thỏ, một tay lấy ôm cô ngồi ở trên bả vai mình, giọng nói trầm nói: ” Đi nào, về nhà thôi.”

Tiểu Thỏ nhịn không được khách khách cười không ngừng.

Sau ngày thứ ba cha Tiểu Thỏ về, Trình Chi Ngôn ngồi ở trước mặt bàn học đọc sách.

Rõ ràng hoàn cảnh xung quanh cực kỳ yên tĩnh, nhưng mà không biết vì cái gì, anh thậm chí có một loại cảm giác nhìn không đi vào trong đầu.

Cảm thấy…. Giống như thiếu đi cái gì…..

Một bàn tay Trình Chi Ngôn xoay xoay bút máy, một bàn tay nâng cằm mình, ánh mắt rơi vào trên sách vở ở trên bàn, mặt trên bất tri bất giác đã chi chít trình tự giải đề của mình, nhưng mà không biết vì cái gì, những đề này lại giống như hoàn toàn không giống trong đầu của anh.

Rốt cuộc là chỗ nào không đúng a?

Trình Chi Ngôn nghiêng đầu đi tới nhìn bên ngoài cửa sổ, trên cành cây trụi lủi đứng một đôi bồ câu mũm mĩm.

” Cô cô cô….” Bồ câu cũng nghiêng đầu nhìn anh.

Hình như…. Quá yên tĩnh rồi…..

Phòng của anh hình như thật lâu rồi không yên tĩnh như vậy.

Trình Chi Ngôn giật mình phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện Tiểu Thỏ trong ngày thường líu ríu sau lưng anh gọi ” Anh nước chanh, anh nước chanh….” đã không còn nữa.

Phòng này đột nhiên trở nên yên tĩnh.

” Thùng thùng thùng.” Cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

” Tiểu Thỏ?” Trình Chi Ngôn đứng dậy, bước nhanh đi đến trước cửa kéo cửa phòng ra.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận