Lọc Truyện

Tiểu Gia Đây Có Rất Nhiều Váy

Kê Sơn rời đi, Thành Việt dù mặt có dày hơn cũng không đỡ nổi, xoay lưng lại không để ý Kê Từ, chôn mặt vào sô pha.

“Làm gì đấy?” Kê Từ cười nhéo nhéo  eo Thành Việt “Ngốc hả.”

“Chú đi nấu cơm đi.” âm thanh Thành Việt khó chịu,

“Dậy đi, không được vùi mặt xuống ghế.” Kê Từ kéo gáy cậu.

“Tôi không muốn nấu cơm.” Kê Từ ngồi xuống cạnh cậu “Tôi ghét nấu cơm lắm, em không dậy tôi còn nấu cơm làm gì.”

Thành Việt chớp mắt, lặng lẽ ngẩng nửa mặt lên, cẩn thận nhìn Kê Từ “Chú không muốn nấu cơm thì đặt đồ ăn ngoài nhé.”

“Tôi không có tiền.” Kê Từ biết cậu đang nhìn, cố ý xoay mặt đi.

Thành Việt nghe vậy chậm rãi ngẩng cả mặt khỏi sô pha, nhìn biểu cảm của Kê Từ, chầm chậm nhích lại gần anh.

Kê Từ trước giờ chưa từng đùa giỡn với cậu thế này nên Thành Việt cho rằng Kê Từ thật sự không thích nấu ăn.

Thành Việt bấy giờ thật ra đang ngại ngùng, cảm giác như mình là tiểu bạch kiểm được bao nuôi…

Không đúng, cậu đưa hết tiền cho Kê Từ mà.

Vậy nên Kê Từ là tiểu bạch kiểm được cậu bao nuôi mới đúng, tiểu bạch kiểm giận rồi, cậu phải bao dung dỗ dành mới được.

“Kê Từ…” Thành Việt ho khan một cái, gác cằm lên đùi Kê Từ “Chú giận à?”

Kê Từ nhìn chỏm tóc trên đầu Thành Việt, lòng rung rinh nhưng vẫn nói lạnh nhạt “Không.”

“Nếu chú không thích nấu nướng thì mỗi ngày chúng ta ăn thức ăn ngoài nhé.” Thành Việt giàu nứt đá đổ vách dõng dạc “Ngày nào cũng mua đồ nhà hàng luôn!”

“Có tiền vậy à?” Kê Từ nghe thế nhíu mày nhìn cậu.

“Đúng đó.” Thành Việt vỗ đùi ngồi dậy.

“Tiền đâu?” Kê Từ hỏi.

“Không phải đưa chú hết rồi sao?” Thành Việt trả lời.

“Đúng thế, vậy em lấy gì gọi đồ ăn ngoài đây?” Kê Từ nắm cằm cậu.

“Nhưng… chẳng phải…” Thành Việt choáng váng “Đều đưa tiền hết cho chú rồi mà.”
');}
“Cho tôi là của tôi.” Kê Từ chầm chậm kề sát Thành Việt, cắn cắn vành tai Thành Việt “Em hiện tại không có tiền gọi thức ăn ngoài cho tôi, em nghĩ xem tôi nên ăn gì đi.”

Câu này nghe vừa ấu trị vừa gợi tình, Thành Việt nghe vào tai eo liền mềm nhũn.

“Nghĩ rõ chưa?” Kê Từ chậm rãi cắn lên cổ Thành Việt, tay dần dà thăm dò vào áo thun cậu.

Thành Việt đỏ mặt gật gật đầu, lúc bị đè xuống sô pha cậu mới hiểu ra, Kê Từ vừa rồi không chịu nấu ăn vì giận dỗi, vốn là…

Mẹ nó chứ…

“Vậy hôm nay em mặc bộ váy màu trắng kia đi…” Kê Từ từng bước dụ dỗ, ôm người vào phòng ngủ.

Xong xuôi mọi việc Thành Việt thấy rất đói, Kê Từ làm bữa cơm đơn giản cho hai người dùng xong, Thành Việt đi hoàn thành bức vẽ dang dở gần đây.

Kê Từ cũng đi xử lý vụ án khó do Đường Cảnh gửi tới.

Xế chiều Thành Việt buồn ngủ nên kéo Kê Từ cùng nhau ngủ trưa.

Lúc tỉnh dậy, Thành Việt vừa nhúc nhích chân mới thấy chân mình bị ai đó đè.

Quay đầu nhìn sang mới thấy Kê Từ đang ngồi cạnh cậu, cả người Thành Việt ôm lấy Kê Từ, chân Kê Từ đặt trên đùi mình, đang nhìn chằm chằm máy tính.

Thành Việt đến gần nhìn xem, ánh mắt đảo qua ba chữ vé máy bay, dụi dụi mắt tỉnh người.

“Dậy rồi à?” Kê Từ nhìn máy tính hỏi.

“Sao lại đặt vé máy bay? Chú đi đâu thế?” Thành Việt luồn qua cánh tay Kê Từ hòng tì lên ngực anh, sau đó nhìn điểm đến của vé máy bay mới lấy làm lạ “Chỗ này không giống như đi công tác nhỉ?”

Kê Từ nhéo nhéo mặt cậu “Công ty muốn tôi đi nghiên cứu tần số âm thanh của động vật dưới đáy biển.”

“…Hở?” Thành Việt ngây người, lại nghiêng đầu nhìn anh “Xạo ke, chú muốn đưa tôi đi thì có.”

“Không phải tôi đưa em đi.” Kê Từ thấy cậu không bị lừa, cúi đầu hôn lên má Thành Việt “Là chúng ta cùng đi.”

Thành Việt còn buồn ngủ, vẻ mặt hoang mang, đôi mắt chậm rãi trừng to, miệng há ra quay đầu nhìn màn hình máy tính và điểm đến của vé máy bay.

Mắt càng trợn to hơn, Thành Việt xốc chăn bật dậy “Đây là sao! Chúng ta sẽ đi khắp Trung Quốc hả?!”

Kê Từ nhìn cậu cười cũng mỉm cười.

Trạm đầu tiên, bờ biển.

Sáng hôm sau, hai người ăn trưa xong mới đến sân bay, lên máy bay rồi tâm trạng hưng phấn của Thành Việt dần nguôi ngoai, cậu bị say máy bay.

Tới nơi, hai người nghỉ ngơi ở khách sạn một lúc, đợi mặt trời lặn mới ra ngoài đi ăn, hướng về phía bờ biển mà đi.

Gió biển nhè nhẹ, bờ cát dưới chân vô cùng mịn, Thành Việt vừa cởi giày ra đã bị Kê Từ kéo xuống nước.

Thành Việt vẫn chưa biết bơi nên dựa vào Kê Từ, huơ tay múa chân một hồi không được như ý liền muốn lên bờ, Kê Từ không cho, Thành Việt uốn tới ẹo lui trên người anh làm cả hai đều nổi hứng.

“Muốn thử ở đây không?” Kê Từ ôm eo cậu, giọng điệu vừa đáng khinh vừa dụ hoặc.

Thành Việt đỏ mặt, người trên bờ biển không nhiều nhưng người ta đâu có mù.

“Chúng ta qua kia.” Kê Từ ôm eo cậu, chậm rãi mang người lên bờ, đi qua hướng khác.

Thành Việt cũng muốn thử nên chỉ ỡm ờ, vừa hưng phấn vừa kích thích đi theo.

Đến chỗ khác của bờ biển, Thành Việt quan sát bốn phía phát hiện bên này cực ít người, gần như chẳng có ai đến đây, còn có mấy tảng đá ngầm che khuất.

Thành Việt cởi quần bơi ra, bị gió thổi còn đương ngại ngùng, ôm lấy Kê Từ không động đậy,

Hai người chẳng nghĩ sẽ phát sinh chuyện này, khách sạn ở cách đó không xa, còn chỗ này làm gì cũng không có chuẩn bị.

Hòa vào nhau rồi cả hai mới thở một hơi dài thả lỏng.

Điên à, sao không về khách sạn chứ! Thành Việt cắn lên vai Kê Từ một phát.

“Đau quá.” Kê Từ cười nhéo mông cậu, chờ Thành Việt thích ứng mới cử động.

“Lần này giống vụng trộm nhỉ?” Thành Việt cười hỏi.

Kê Từ bất đắc dĩ thở dài, lười trả lời cậu, tay nâng châng Thành Việt lên.

Thành Việt lúc này chẳng còn hơi để cười nữa.

Chỉ có thể khóc lóc nỉ non.

Khối đá ngầm nay tuy trơn nhẵn và được lót quần lên, nhưng lưng Thành Việt vẫn bị cọ một mảng đỏ au, hơn nữa Thành Việt còn lo sợ có người đến nên hồi hộp, lỗ hậu không tự chủ thắt lại, Kê Từ bị hút đến vừa đau vừa sướng, dương cụ càng cương to.

Kê Từ càng to Thành Việt càng hồi hộp…

Một vòng tuần hoàn…

Tuy rất sướng nhưng hai chân Thành Việt bị Kê Từ nâng lên làm một hồi nên khá đau.

Căn bản không bước đi được, Thành Việt nghĩ không bằng nghỉ một lúc rồi đi.

“Lên đi.” Kê Từ hơi khom lưng, đứng tư thế cõng.

Ánh mắt Thành Việt sáng rực, theo đó nằm lên.

Kê Từ cẩn thận nâng mông cậu, chậm rãi cõng người đi về bờ biển.

Làn gió mang theo hơi ẩm lành lạnh, Thành Việt được Kê Từ cõng trên lưng thoải mái đến buồn ngủ.

Lúc được Kê Từ đặt lên ghế dài bên bờ cát Thành Việt mới tỉnh táo lại, nhìn người tới lui chung quanh nhớ lại chuyện vừa rồi, đỏ mặt.

Tần sóng hưng phấn trong não lại không có dấu hiệu giảm xuống.

Một xe đẩy bán kem từ xa đến gần chỗ hai người.

Đúng lức có hai mẹ con nọ đi ngang, bé gái thấy kem liền kêu: “Mẹ ơi con muốn ăn kem!”

Thành Việt thấy cô bé đáng yêu, há mồm bắt chước: “Cậu ơi con cũng muốn!”

Kê Từ cười cười nhéo gáy Thành Việt, xoay người đi mua.

Kê Từ rời đi, một cô gái xinh đẹp đang phơi nắng ở ghế bên cạnh, bộ ngực to trắng muốt bỗng nhiên gần trong tầm mắt, khuôn mặt bằng bàn tay đeo chiếc kính râm bản to, kề sát lại Thành Việt mới tháo kính xuống “Người đàn ông vừa nãy là cậu của bạn à?”

Thành Việt gật đầu, nhìn cô gái một hồi bỗng lóe lên cảnh báo, lập tức phủ nhận “Không phải.”

“Mình nghe bạn gọi thế rõ ràng nhé!” cô gái nôn nóng “Mà thôi! Thế anh ấylà gì của bạn?”

Thành Việt thấy cô gái giọng điệu gấp gáp của cô liền buồn cười, híp mắt: “Bạn trai tôi.”

Cô gái xinh đẹp sửng sốt chớp mắt, đôi mắt dần trợn to.

“Cậu của bạn sao lại là bạn trai được!” cô gái xinh đẹp đầy mặt không thể tin, biểu cảm kinh ngạc “Vậy chẳng phải…”

Cô gái không nói ra những từ sau cùng, trái lại ánh mắt không ngừng đánh giá Thành Việt.

“Liên quan gì đến cô?” Thành Việt vốn còn định giải thích nhưng thấy vẻ mặt cô liền chẳng dễ chịu, thầm nghĩ họ đang đi trước thời đại, cô gái này thì biết gì.

“Mới bao lớn đã gay!” cô gái bị điệu bộ lưu manh ấy chọc tức.

“Lớn hơn cô là được!” Thành Việt trừng mắt nhìn cô.

“Chẳng trách! Gay tầm tuổi này đều damdang!” cô gái nhìn quần bơi của Thành Việt, hừ một tiếng lắc eo bỏ đi.

Thành Việt: “…”

Thành Việt sững ra, đương nổi đóa tới nơi vô ý cử động mạnh làm chân đau điếng đã ngã nằm ra ghế.

Kê Từ trông thấy từ xa, một cô gái trẻ ngồi xổm cạnh ghế dài của Thành Việt, lúc quay lại cô gái kia đã đi rồi.

Thành Việt phỏng chừng còn muốn níu kéo người ta mà không đứng dậy được, Kê Từ híp mắt, bưng nước chanh đi đến.

“Người vừa rồi là sao?” Kê Từ cầm cốc đá chanh đưa cho Thành Việt.

“Không biết nữa.” Thành Việt nhận cốc nước chanh, quên béng việc thứ mình đòi không phải nước chanh, đầy đầu đều là câu nói của cô gái vừa rồi.

Kê Từ chau mày, khom người lau đi vết nước chanh bên mép Thành Việt, thầm nghĩ sau này không thể để nhóc này một mình, quá thu hút người ta.

Thành Việt tuổi trẻ mơn mởn, chó nhìn còn muốn gặm.

Hai người đều đang nghĩ ngợi nên không nói chuyện, nhưng cũng không khó chịu.

Thành Việt vừa uống nước vừa ngẫm nghĩ, đột nhiên nhác thấy người nào đó đang chậm rãi đến gần từ sau Kê Từ, nhìn rõ người đến Thành Việt có chút bực bội.

Là cô gái lúc nãy, phỏng chừng là thấy Kê Từ quay lại nên đến đây.

Thành Việt bực mình trừng mắt với cô gái nọ, cô gái ngực to ấy còn rất kiên trì trừng mắt lại cậu.

“Sao thế?” Kê Từ vừa định nhìn phía sau đã bị Thành Việt kéo lấy.

Thành Việt nhìn cô gái kia, cắn răng nghiêng người đối diện Kê Từ, một tay sờ mông, tay kia chống dưới tai phỏng theo tư thái quý phi nằm, hỏi đến là cây ngay không sợ chết đứng: “Tôi có damdang không?”

Kê Từ: “…”

Chiêu này của Thành Việt lại có thể khiến cô gái kia sợ đến quay đầu bỏ đi. Truyện Hot

Còn Kê Từ đối diện cậu đang híp mắt, mặt đen sì.

Tác giả:

Thành Việt: tôi có damdang không!
Nhấn Mở Bình Luận