Lọc Truyện

Tiểu Dược Thê - Mục Dương Hậu

Giờ lành đã đến, A Ân đội khăn voăn, được hỉ nương dẫn lên hỉ kiệu, nhạc mừng nổi lên, mang theo mười dặm hồng trang tiến về phía Mục Dương hầu phủ.

Người dân ở Vĩnh Bình hôm nay đều đổ xô ra ngoài đường. Tất cả mọi người đều chạy tới xem náo nhiệt.

Mục Dương hầu vạn năm không gần nữ sắc hiện tại đã nạp thê rồi! Lại còn là thú nhân vật huyền thoại của Vĩnh Bình! Tân đế rất che chở cho vị thái phí này, lệnh cho Vũ Lâm Vệ? hộ tống đoàn rước dâu, mặc áo giáp sáng loáng khí thế sừng sững đứng canh hai bên đường, chặn lại bách tính xem náo nhiệt xung quanh.

“Sao vẫn chưa xuất hiện chứ?”

“Chắc là vẫn chưa tới giờ lành đi Vị hầu gia phu nhân này sợ là nhân vật trước nay chưa từng có của Vĩnh Bình, nhìn xem nàng có bao nhiêu cái ngoại lệ? Ta nghe nói nha, đồ cưới của thiếu phu nhân không ít hơn mười dặm đâu.”

“Cái gì mà thiếu phù nhân! Cho dù có tiền vào Hầu phủ thì vẫn là đông gia Thanh Huy lâu bọn ta!”

“Cái gì mà đông gia Thanh Huy lâu nhà các ngươi, nàng vốn chính là tiên sinh của Nguyên thị tư thục của chúng ta!

Hai bên rùm beng lên.

Nhưng vào lúc này tiếng pháo vang lên, khói bay lả tả, Mục Dương hầu cưỡi ngựa cao lớn xuất hiện trước mặt mọi người.

Có người reo lên: “A, xuất hiện rồi! A, nhìn xem của hồi môn nhiều chưa kìa!”

Mọi người tiến tới nhìn, mười dặm hồng trang không nhìn được điểm cuối vòng vây kiểu đỏ tám người khiêng ở giữa. Hai bên trái phải đều có nha hoàn mi thanh mục tú cầm giỏ trúc được thắt khăn đỏ, vừa đi vừa rải hoa cùng phát bánh kẹo cho người dân hai bên đường.

Vị Mục Dương hầu ngày thường được gọi là vị diêm vương bây giờ mặt mày rạng rỡ, chắp tay khắp nơi xung quanh, ngẫu nhiên quay đầu nhìn tới hỉ kiệu đõ thẫm, chân mày xẹt qua một mảnh nhu hòa.

Qủa thật là hù dọa hết người chung quanh mà.

Cũng là lúc này, bầu trời chợt phát ra âm thanh lớn, một giải ánh sáng bay về phía chân trời, phát ra chùm pháo hoa tuyệt mỹ. Tiếp đó một chùm tiếp nối một chùm.



Con đường vốn đang náo nhiệt chợt yên tĩnh lại, ngay cả nhạc mừng cũng dừng lại, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên trời.

A Ân cực kì rõ ràng thủ tục đại hôn, nàng biết không có việc nửa đường bắn pháo hoa này. Vì vậy xốc mành kiệu lên, Khương Tuyền thấy thì sốt ruột, nói: “Tỷ tỷ, tân nương tử không thể tự mình xốc khăn voan được!”

Lời là nói như vậy nhưng chớp mắt vẫn bị tràng pháo hoa hấp dẫn.

Cũng không phải là chưa từng xem qua pháo hoa, nhưng lại là lần đầu được thấy pháo hoa kiểu này, không phải là hình dạng bình thường, mỗi lần phát ra đều rất đặc biệt, tựa như có người chắp bút, lấy ánh lửa làm mực, trên không trung vẽ ra hình thù rực rỡ chói mắt.

Chợt Khương Tuyền nói: “A, đó là ánh trăng sao? Một ngọn núi?”

Bên tai truyền đến tiếng cười khe khẽ.

Chỉ nghe A Ân thấp giọng nỉ non: “Ban đầu ở Cung Thành tặng Hà Đường Nguyệt Sắc, cao sơn lưu thủy ngộ tri âm, ngày vui của tri âm, trăm năm hảo hợp vĩnh kết đồng tâm.”

Đang nói tới đây thì bầu trời lại phát ra chùm phóa hoa cuối cùng, chính là hình vẽ kết đồng tâm.

Khương Tuyền hỏi: “Là…Là thiếu đông gia?”

Lúc này sự chú ý của mọi người từ bầu trời hướng về mặt đất, chẳng biết lúc nào hai bên đường xuất hiện hơn hai mươi người, bọn họ đều mặc áo bào màu xanh như nhau, giơ lên cao hạch điêu muôn hình muôn vẻ khác nhau, nhất loạt quỳ xuống, bái: “Hạch điêu kỹ giả Tuy Châu mang theo tâm ý chúc Ân đại sư hỉ kết lương duyên!”

Lời còn chưa dứt, phía chéo đối diện lại có hơn mười người giơ cao hạch điêu trong tay lên, cùng nói: “Hạch điêu kỹ giả phố Tây Huyền cùng mang tâm ý chúc Ân đại sư bạch thủ giai lão!”

Đối diện lại có chừng hơn trăm người nói: “Chúc đông gia Thanh Huy lâu cùng Hầu gia cầm sắt hòa minh!”

Tựa như là được hẹn trước, lại có thêm chừng trăm người quỳ lạy: “Chúc Hạ tiên sinh Nguyên thị tư thục cùng hầu gia thiên trường địa cửu!”



Mọi người đều cao giọng chúc mừng!

A Ân nhìn ra, vậy mà đều là những gương mặt quen thuộc.

Ở Tuy Châu mỗi một lần nàng lên lôi đài, còn có phố Tây Huyền ở Vĩnh Bình, lại mỗi lần tới Thanh Huy lâu giảng bài, mỗi một đệ tử ở Nguyên thị tư thục… Bọn họ đều hội tụ về đây, dâng lên nàng lời chúc phúc chân thành nhất.

A Ân đỏ quanh viền mắt.

Nàng lúc đầu chỉ là muốn giảng dậy truyền thụ lại tài học của mình, để cho thêm nhiều người hơn nữa được học tài nghệ của tổ phụ, như vậy nàng đã thỏa mãn lắm rồi. Mà nay những người này khiến nàng lệ nóng doanh tròng, nỗ lực nhỏ bé của nàng đã được nhận hồi báo vô giá rồi!

Đội ngũ đón dâu từ từ đi xa.



Bốn đội người ngựa vẫn như cũ quỳ trên mặt đất, bọn họ nghiêm túc trang trọng, hạch điêu trong tay chìm dưới ánh mặt trời, chói mắt không thể tả.

“Nhất bái thiên địa __

“Nhị bái cao đường —— “

“Phu thê giao bái __

“Đưa vào động phòng _

Tân nương tử vừa được đưa đi, lòng của Mục Dương hầu cũng đi theo. Hôm nay tới uống rượu mừng có không ít quan viên trong triều, nhìn thấy Mục Dương hầu khó có khi bộc lộ ra bộ dạng gấp như con khỉ, mọi người đều cười thầm trong lòng.

Có người muốn đi nháo động phòng, thế nhưng rốt cục vẫn không có loại can đảm này.

Thế cho nên Mục Dương hầu trở thành tân lang quân trước nay chưa từng có ở Vĩnh Bình, cơ hồ là tân nương tử chân trước vừa bước vào hỉ phòng, chân sau tân lang quân đã theo vào.

Trầm phu nhân mặt không đổi sắc tiếp tục đãi tân khách.

“Tỷ…Tỷ phu.”

A Ân vừa mới ngồi xuống hỉ phòng, cửa hỉ phòng chợt vang lên tiếng ‘kẽo kẹt’, Khương Tuyền nhìn mà kinh ngạc. Trầm Trường Đường nói: “Muội ra ngoài trước đi.”

Khương Tuyền cuối cùng cũng phản ứng kịp, thế nào gọi là ‘gấp như khỉ’, trên mặt hắn đã thể hiện rõ.

Nàng nghẹn cười, mang theo một đám nha hoàn rời đi.

Cửa phòng vừa đóng lại, khăn voan trên đầu A Ân bị xốc lên.

Nàng cũng vô cùng kinh ngạc nhìn hắn: “Chàng thế nào không ở ngoài tiếp đón tân khách đi?”

“Có mẫu thân ở đó rồi, ban đêm ta lại ra đó chút nữa là được, mấy ngày rồi không được gặp nàng, ta không nhịn được.” Trầm Trường Đường gỡ mụ phượng trên đầu nàng xuống, tự nhiên xoa xoa cổ cho nàng. Nàng kéo tay hắn xuống, nói: “Mũ phượng không nặng lắm, mẫu thân đặc biệt cho người làm phượng thành thân rỗng.”

Nói rồi mặt cũng đỏ lên: “Thiếp hôm nay cũng đã gả cho chàng rồi, sao lại còn nhìn chằm chằm như vậy làm chi?”

Hắn nghiêm trang nói: “Ta cũng không hiểu sao, cảm thấy dường như nhìn nàng thế nào cũng không đủ, lại càng muốn nghiêm túc nhìn nàng hơn.” Đang nói chuyện, tay của hắn đưa lên xoa mặt nàng. Hai người rốt cuộc cũng xem như là phu thê rồi, nàng đối với ám chỉ này của hắn đều hiểu hắn đang muốn gì.

Nàng nhìn nhìn ra ngoài cửa, nói: “Không đợi được muốn động phòng luôn sao? Vẫn còn là ban ngày đó.”

Hắn lại chưa bao giờ cảm thấy hai canh giờ lại trôi qua lâu như vậy, mà giờ khắc này chạm vào nàng, xem như được thỏa mãn một chút sau ba ngày giày vò chờ đợi, trái lo phải nghĩ liền rướn người tới hôn lên môi nàng, miễn cưỡng mới đỡ.



Lúc này hắn không tình nguyện đi ra ngoài tiếp đón tân khách lắm.

Đều là hán tử thô lỗ, nào có đẹp như A Ân của hắn?

Hai người âu yếm nhau một lúc tới tận chạng vạng, hắn mới nhanh chóng đi ra ngoài một chút, sau khi đem khách khứa bị ghét bỏ đuổi đi hết, về đến phòng thì trong tay cầm thêm một hộp thức ăn.

Nàng vừa nhìn, đều là những món mà mình thích ăn thì dở khóc dở cười, sao lại không biết chủ ý của hôn phu nhà mình chứ. Nàng bày vẻ mặt giận hắn: “Chàng đây là muốn làm mệt chết ta mà!”

Hắn cũng không đổi sắc mặt: “Nương tử suy nghĩ nhiều rồi, ta chỉ sợ nàng đói bụng mà thôi.”

A Ân cũng lười vạch trần hắn, ăn một bát liền no tới bảy, tám phần.

Hắn ngồi bên nhìn nàng ăn không chớp mắt, bỗng nhiên gọi một tiếng: “Nương tử.”

Nàng đáp hắn.

Hắn lại gọi.

Nàng lại đáp.

Hắn lại gọi.



Cho tới lần thứ mười, hai người ngây ngốc cười lớn. Hắn cầm khăn tay lau miệng nàng, thanh âm vừa trầm vừa dịu dàng: “Bốn năm hai tháng hai mươi ngày, rốt cuộc, ta cũng cưới được nàng.”

Editor: Oa oa oaaaa, xong rồi, con taaaa, lần này thì hết thật rồi. Huhuuu, sao ta thấy không nỡ quá huhuuuuuu. Không nói đùa đâu vừa edit vừa nổi da gà á, hic, cảm xúc thật không biết diễn tả thế nào cho trọn nữa T.T

Nhấn Mở Bình Luận