Lọc Truyện

Tiêu Dao Tứ Công Tử - Ninh Trần (FULL)

Ninh Trần gật đầu: "Được."

Rồi Cao Tử Bình không buồn để ý tới hắn nữa.

Ninh Trần bước tới ngồi xuống trước bàn, chỉ biết cười trừ, vì vốn chẳng ai đoái hoài.

Một nhóm do Cao Tử Bình cầm đầu đang chụm lại, tựa hồ đang bàn án.

'Ngỗ tác đã khám nghiệm thi thể Trương Viên Ngoại, đúng như ta dự đoán: hung thủ cao khoảng bảy thước rưỡi."

'Hung khí cũng trùng khớp phỏng đoán - một con dao găm. Vết thương đâm từ dưới lên, chứng tỏ hung thủ thấp hơn Trương Viên Ngoại, lại đâm đúng bảy nhát mà vết nào cũng không sâu, cho thấy lực tay không mạnh."

"Nhưng con trai và tiểu thiếp của Trương Viên Ngoại đều tận mắt thấy, lúc bỏ chạy hung thủ chỉ khẽ nhún đã vọt lên nóc nhà - khinh công rất cao, đúng là cao thủ."

Cao Tử Bình nói: "Có một khả năng: đây là lần đầu hắn giết người ... hoặc vốn không định sát nhân, chỉ muốn trộm của, bị Trương Viên Ngoại phát hiện, hoảng loạn mới ra tay."

"Có ai kiểm tra mái nhà chưa?"

"Ta xem rồi, ngói còn nguyên ... vấn đề là mấy hôm trước có một trận mưa mùa đông nên dấu vết bị rửa trôi."

Bàn bạc hồi lâu vẫn bế tắc, mọi người lặng đi.

"Ông Trương Viên Ngoại mà các vị nói đến năm nay bao nhiêu tuổi?"

Ninh Trần không nhịn được hỏi một câu.

Mọi người chỉ hờ hững liếc hắn, không ai đáp.

Ninh Trần gãi mũi, hơi ngượng.

"Ta chỉ muốn góp sức ... và cần nói rõ một điều: ta không phải hạng cậu ấm mà các vị tưởng."

"Ta không sống ở Ninh Phủ suốt. Trước bảy tuổi ta ở với mẹ, sau khi mẹ mất, ta lang thang đi an xin, toi muời hai tuổi mới được đón về Ninh Phủ."

"Cho nên, nói về chuyện từng nếm đủ mùi đời, từng trải khổ cực, chưa chắc các vị hơn ta."

Cả bọn sững người nhìn Ninh Trần.

Nhưng họ không tin lời hắn.

Hơn nữa, dẫu lời ấy là thật, muốn đứng vững ở đây phải dựa vào bản lĩnh, chứ đâu phải kể ai khổ hơn ai ... trên đời kẻ đáng thương nhiều vô kể.

"Hồ sơ vụ án ở trên bàn, muốn biết thì tự xem."

Cuối cùng, Cao Tử Bình cũng chịu buông cho hắn một câu.

Ninh Trần bước tới, mở tập hồ sơ, xem thật kỹ từ đầu chí cuối.

Cao Tử Bình cùng mọi người lại nổi lên một hồi tranh luận sôi nổi.

"Có khi kẻ các vị đang truy bắt ... vốn không hề tồn tại thì sao?"

Một câu của Ninh Trần khiến cả phòng im bặt.

Tất cả ánh mắt dồn về phía hắn, đầy khinh miệt:

Một cậu ấm quen sống sung sướng như ngươi, biết gì mà phá án?

Trong mắt họ, Ninh Trần chỉ khoa môi múa mép để được chú ý ... đúng là một thằng hề thôi.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận