"Đồ ngu! Hai đứa ngu nhà các ngươi, lão tử sớm muộn cũng bị các ngươi hại chết ... "
Thường Như Nguyệt vội lao lên can ngăn.
Hoàng Cung, Ngự Thư Phòng.
Huyen Đe đat but long xuong; trên giay chính là ba kế sách của Ninh Trần.
Ngài càng xem càng hài lòng.
"Có ba kế này, dân biên giới mùa đông năm nay sẽ yên tâm qua mùa rét."
Toàn Công Công vội thưa: "Bệ hạ anh minh thần vũ, có bệ hạ che chở, ấy là phúc của bách tính."
"Ít nịnh hót thôi, đây đều là công lao của Ninh Trần ... Sinh con phải được như Ninh Trần mới phải."
"À đúng rồi, người truyền chỉ đã về chưa?"
Toàn Công Công vội đáp: "Vừa hồi cung!"
Huyền Đế khẽ ừ một tiếng, liền chau mày nói: "Ninh Tự Minh đúng là hồ đồ, Ninh Trần có tài xứng tầm Trạng Nguyên mà hắn lại làm ngơ không thấy."
"Không dạy cho hắn một bài học, hắn lại tưởng trẫm dễ tính."
Sau khi Ninh Tự Minh rời đi, ngài càng nghĩ càng tức, cuối cùng liền ban ngay một đạo thánh chỉ.
Ngài lo rằng chỉ mắng vài câu thì Ninh Tự Minh sẽ chẳng nhớ lâu.
Huyền Đế trầm ngâm một lúc rồi gọi: "Niếp Lương?"
Niếp Lương từ ngoài cửa sải bước vào, quỳ một gối: "Tham kiến bệ hạ!"
"Niếp Lương, ngươi phái mấy người, thay trẫm điều tra cho kỹ về Ninh Trần, làm rõ vì sao Ninh Tự Minh lại không ưa hắn?"
"Thần tuân chỉ!"
Lúc này, một tiểu thái giám đi tới cửa, khẽ bẩm: "Khởi bẩm bệ hạ, thái tử và công chua Hoai An cầu kiến!"
Huyền Đế phất tay ra hiệu cho Niếp Lương lui xuống.
Rồi nói với tiểu thái giám: "Cho bọn họ vào!"
Chẳng bao lâu, thái tử và cửu công chúa bước vào.
Thái tử người gầy, chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, nhưng trầm ổn chín chắn, mày mắt mang nhiều nét giống Huyền Đế.
Cửu công chúa mới mười bốn, vẫn còn nét ngây thơ. Nàng có cằm nhọn trắng nõn, dưới mày là đôi mắt đẹp long lanh, tóc đen dày mượt như mây cuộn, dáng dấp đã lộ vẻ nảy nở; một mầm mỹ nhân, đôi mắt to chớp chớp, duyên dáng đáng yêu.
Thực ra thời này, mười bốn tuổi đã có thể xuất giá.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng!"
"Tham kiến phụ hoàng!"
Cả hai cùng hành lễ.
Huyền Đế mỉm cười: "Đứng dậy đi!"
"Thái tử tới đúng lúc, trẫm còn đang định sai người gọi ngươi đây. Lại đây xem cái này."
Huyền Đế đưa ba kế sách đã viết cho thái tử.
Thái tử nâng hai tay nhận lấy, xem kỹ rồi mắt sáng lên, không nhịn được tán thán: "Kế hay, thật là kế hay ... Có diệu kế này, là phúc cho bách tính biên giới nước Đại Huyền ta."
Công chúa Hoài An cũng ghé nhìn, nhưng liếc vài cái đã chán.
Huyền Đế mỉm cười hỏi: "Vậy con thấy ba kế này nên dùng cái nào?"
Thái tử liền tỏ ra lưỡng lự, một lúc sau mới nói: "Tất cả xin phụ hoàng định đoạt!"
Huyền Đế nhíu mày, nụ cười trên mặt cũng thu lại.
Vị hoàng tử này cái gì cũng tốt, chỉ là quá thiếu quyết đoán.
Thái tử không để ý sắc mặt Huyền Đế đã đổi, không nhịn được hỏi: "Phụ hoàng, chẳng hay diệu kế này là do ai hiến?"
Huyền Đế đáp: "Là Lam Tinh."
"Lam Tinh?" Thai tử ngam nghĩ rồi noi: "Co phai chinh la Lam Tinh đa viet ra bài thơ kiệt tác chấn động thiên hạ ấy?"
Huyền Đế gật đầu.
"Phụ hoàng, người này có tài kinh bang tế thế, nhi thần muốn gặp hắn, xin phụ hoàng ân chuẩn."
Huyền Đế nở nụ cười: tuy hoàng tử này do dự, nhưng biết nhìn người và dùng người, điểm này thì giống trẫm.
"Được, vai hom nữa con theo tram ra khoi cung mot chuyến."
"Vâng!"
Huyền Đế nhìn sang cửu công chua: "Hoai An, con tìm phụ hoang có chuyện gì chăng?"
Công chúa Hoài An khúc khích cười, mắt biếc răng ngà, nụ cười ngọt lịm.
"Phụ hoàng, con không có chuyện gì ... chỉ là nhớ phụ hoàng thôi mà."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!