Lọc Truyện
Dung Lạc môi hồng khẽ mấp máy, không hề phát ra âm thanh gì nói một câu với biển khơi trước mặt.

Không có tiếng hồi đáp… Nhưng thân thể đang bồng bềnh của Dung Lạc đã trực tiếp được nước biển và đám sinh vật xung quanh hộ tống, hướng về nơi cô muốn đến với tốc độ cực nhanh. Dung Lạc không chút giữ lại thả lỏng bản thân, mặc cho nước biển mang cô đi. Chính vì sự chiều chuộng hết mực này của biển khơi mà Dung Lạc ít đi chút sợ hãi đối với những gì sắp đối mặt ở phía trước, thêm chút chờ mong vào kỳ tích có thể xảy ra.

Dưới tốc độ của một chiếc xe đang lao trên đường cao tốc, thân hình của Dung Lạc không hề bị sức nước cản trở đã thành công hướng về phía mục tiêu, chỉ có sau lưng để lại một chuỗi bong bóng đáng yêu không ngừng đuổi theo cô một khắc đều không rời. Còn có, một chút đều không hề bị chệch hướng. Nếu để cô tìm, chưa chắc đã nhanh chóng tìm đến như vậy.

Trong tầm mắt của Dung Lạc dần dần xuất hiện một đám sinh vật có cái miệng dài như miệng cá nhái. Bởi vì kích thích thân thể như một con cá mập trắng trưởng thành nên cái miệng kia độ kinh dị cũng biến đại theo, nhìn mà tê cả da đầu. Thân hình chúng nó cũng không khác cá mập trắng chút nào trừ cái miệng như một thanh kiếm với đầy răng cưa nhọn hoắc kia. Dung Lạc đặt cho nó cái tên là cá mập răng kiếm, thứ sinh vật nguy hiểm dành cho bất cứ nhân loại nào khi xuống biển mà cô nhìn thấy đầu tiên tại nơi này.

Số lượng của chúng đặt biệt nhiều. Khi nhìn trên vòng tròn Dung Lạc không có triệt để thấu hiểu được mật độ chúng hiển thị. Lúc này cô mới xem như kiến thức được những biểu tượng đó thể hiện cho cái gì. Cả một vùng nước rộng mấy trăm mét đều là chúng nó, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta ê răng.

Vốn dĩ Dung Lạc trước đó còn tồn một tia cảnh giác với chúng, sau khi nhìn thấy cảnh này lại càng căng da đầu hơn. Nhưng kết quả lại không giống như cô nghĩ, chúng chỉ nhàn nhã bơi như những con cá heo vô hại trước mặt cô. Dung Lạc dưới sự hộ tống của đám sinh vật nhỏ an toàn đứng ở cách bọn chúng một khoảng chừng ba mét. Nhìn cảnh này Dung Lạc bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Giống như cảm nhận được tâm tình của cô, đám cá nhỏ xung quanh bắt đầu chuyển động lên. Chúng không ngừng cọ sát lên mặt, lên thân thể cô, nhẹ nhàng dịu dàng trấn an.

Đừng sợ, chúng nó sẽ không làm hại bạn đâu.

Thông điệp này truyền đến trung khu thần kinh của Dung Lạc tựa như tiếng thì thầm dịu dàng của mẹ khiến cho tinh thần cô vô thức thả lỏng.

Dung Lạc bất giác hồi tưởng đến thời điểm lúc đầu, khi cô mới phát hiện bản thân có năng lực tương tác với biển cả này.

Đó là một lần trong số những lần cô bị những đứa nhỏ xung quanh nhà bắt nạt. Cô khi ấy đã là cô nhi được vài năm, một mình lăn lộn trong ngôi làng nhỏ mà cô đã sống từ khi được sinh ra.

Đám nhỏ quanh nhà thấy Dung Lạc thân cô thế cô nên hay xúm lại bắt nạt bất kể lúc nào chúng rảnh rỗi. Tuy cô đều có thể tránh né hoặc phản kháng, không đến nổi yếu đuối chịu đựng nhưng cuộc sống chính là khốn khổ như vậy.

Bỗng nhiên một ngày nọ, đám nhóc kia bất ngờ tỏ thái độ hữu hảo với cô, để chứng minh cho hành động làm hòa này chính là chúng sẽ đưa cô cùng nhau ra bãi biển chơi.

Đứa nhỏ cô độc mà, Dung Lạc cứ ngỡ đây là bắt đầu của ánh rạng đông trong cuộc đời cô nên cứ thế vui vẻ theo chúng ra bãi biển một cách lén lút. Hồi nhỏ bọn trẻ đều không được tự ý ra biển chơi nên những hoạt động như thế này không ngoại lệ đều là vụn trộm trốn đi. Chưa từng thử qua cảm giác này Dung Lạc ngoài hưng phấn ra thì chẳng còn nghĩ được gì nữa. Chỉ là không ngờ rằng… Tất cả đều là mưu đồ ác tâm của đám nhóc nhỏ tuổi tưởng chừng như ngây thơ trong sáng không biết gì. Chúng nó dụ dỗ cô trèo lên một hòn đá lớn dựng hướng ra biển cả một đoạn. Ở thời điểm cô đang bị cảnh tượng biển rộng trời cao trước mặt thu hút thì thân thể bất ngờ bị đẩy mạnh. Dung Lạc bị đẩy xuống khỏi hòn đá theo bản năng quay đầu nhìn lại. Dù chỉ trong khoảng khắc nhưng trong mắt cô lúc đó chỉ toàn là nụ cười chế nhạo cùng ánh mắt hả hê ác ý của đám nhỏ khiến cô tê dại cả da đầu.

Não cô lúc đó không tồn tại bất cứ thứ gì ngoài sự thất vọng. Bản năng cầu sinh lại không chút chần chừ trỗi lên. Cô bé chỉ mới chín mười tuổi lập tức làm ra hành động bấu víu vào thân hòn đá lớn kia hòng giữ cho bản thân không bị rớt xuống biển.

Chỉ là hiện thực vốn rất tàn khốc. Vách đá đầy hầu và san hô chết bám chi chít ngoài mang đến hai bàn tay đầy thương tích đến tóe máu cho Dung Lạc thì chẳng còn gì khác.

Nước biển không tốn bao nhiêu sức lực nuốt trọn thân thể bé nhỏ của cô, nhanh chóng kéo cô vào lòng đại dương một cách vô tình. Vết thương trên hai bàn tay bị nước biển làm cho chua xót nhưng cô chẳng đủ sức để ý đến. Bởi vì cô lúc này đang bị cảm giác thiếu oxi tập kích càng thêm mãnh liệt hơn. Nước biển lạnh băng không ngừng chui vào miệng mũi, cô theo bản năng nhắm chặt mắt lại hòng tránh đi cảm giác chua xót kia. Sự sợ hãi như muốn nhấn chìm trái tim nhỏ bé của Dung Lạc chỉ có càng nhiều hơn chứ không hề ít đi.

Cũng chính vì vậy mà cô không hề nhìn thấy máu đang chảy ra từ hai bàn tay cô dần dần bị nước biển hút lấy, biến mất không còn tung tích. Theo thời gian, cảm giác đau trên tay từng chút một tan biến. Thân thể Dung Lạc cũng bắt đầu bồng bềnh trong nước chứ không chìm xuống nữa. Những con cá nhỏ đủ màu sắc sặc sỡ không biết từ đâu ra không ngừng chuyển động xung quanh.

Đứa nhỏ, đừng sợ. Biển cả sẽ không làm hại con…

Đừng sợ… Mở mắt ra đi… Con sẽ nhìn thấy biển đẹp và thân thiết…

Đừng sợ…

Dung Lạc giật mình hoàn hồn từ trong hồi ức, biểu tình dịu dàng đến chính cô cũng không nhận ra.

Nhưng cô nhanh chóng bị tình cảnh trước mắt dọa cho ngây người.

Không biết từ lúc nào, trong lúc Hạ Đình chìm trong ký tức thời thơ ấu, đám cá mập răng kiếm kia đã bao vây xung quanh cô đến một giọt nước cũng không lọt được. Nếu có điểm gì khiến cho Dung Lạc chỉ giật mình chứ không sợ hãi thì chính là, giữa cô và chúng tồn tại một vòng vây nữa đến từ lượng lớn sinh vật nhỏ mà trong nhận thức của nhiều người chúng chẳng làm đồ ăn trong miệng của đám cá mập kia. Chúng nó kích thước chẳng đủ nhét kẻ răng nhưng lại vững vàng, có trật có tự bao bọc xung quanh cô, tựa như những vệ sĩ trung thành và tận tụy không màng sống chết bản thân vẫn muốn bảo vệ cô trước. Lại thật sự có thể che chở cho cô…

Nếu có người nhìn thấy tình cảnh lúc này thì họ nhất định sẽ chấn động dữ dội cho xem.

Giữa một vòng vây rộng chừng mấy trăm mét được tạo ra từ những sinh vật nhiều hoặc ít khiến người ta hãi hùng tồn tại một nhân loại yếu ớt cần được người bảo vệ mới có thể sinh tồn trong thời đại này. Nhân loại kia tựa như một tinh linh của biển khơi bình tĩnh lơ lửng ở giữa… Hình ảnh như vậy sao lại không khiến cho người ta chấn động chứ.

Nhưng nó chính là không chút báo trước hiện hữu giữa lòng đại dương, đặc biệt kinh hãi thế tục.

Dung Lạc nào không phải đang cảm nhận cái sự chấn động do tình cảnh xung quanh gây ra đâu. Mà trong lúc cô đang chìm đắm trong cảm nhận do biển cả mang đến không hề hay biết lúc này bởi vì bị ảnh hưởng từ cô mà người đàn ông cô chờ đợi đã thoát được một kiếp can hệ đến sinh mạng.
Nhấn Mở Bình Luận