Lọc Truyện
Tuy có lẽ cô không cần phải lo lắng vấn đề quần áo cồng kềnh sẽ làm ảnh hưởng đến quá trình xuống nước của mình nhưng vẫn phải cẩn thận chuẩn bị cho những tình huống không đoán trước được. Mà rõ ràng cô có thể chỉ mặc nội y để xuống nước nhưng lại phải vất vả đi tìm một bộ quần áo ít thấm nước, nguyên nhân là bởi vì nước biển ở thời đại này lạnh hơn cô nghĩ rất nhiều cho dù lúc này là buổi trưa. Nhiệt độ dưới nước và trên bờ cứ như hai thái cực khiến người ta bất giác càng thêm đối với biển cả sinh ra nhiều hơn sự sợ hãi. Môi trường lạnh buốt và âm u thường sẽ khiến cho nổi sợ của con người càng được phóng đại thêm.

Dung Lạc cẩn thận đạp lên tảng đá gần mặt nước nhất. Bản thân nó đã ướt nhẹp còn mọc đầy rong rêu vì bị sóng đánh vào không ngừng. Nếu đứng không vững có thể bị trượt sấp mặt.

Thời điểm cô đạp lên nó thì cùng lúc có một cơn sóng lớn đập vào. Nhưng kỳ lạ thay, sóng vẫn đánh lên tảng đá nhưng lại không có một giọt nước nào đập lên người cô. Tảng đá dưới chân cô đã ướt nhẹt giống như số phận của nó bắt đầu từ khi nó nằm ở vị trí này. Sự đối lập rõ rệt như vậy càng làm nổi bật lên người con gái đang đứng ở đó. Hình ảnh này nếu từ ngoài nhìn vào thì giống như trước người Dung Lạc tồn tại một tấm chắn vô hình giúp cô cản nước biển lại vậy. Nhưng chỉ có Dung Lạc biết, trước người cô chẳng có gì cả.

Là nước biển tự động bỏ qua cô.

Dung Lạc nhìn cảnh này trên môi không kiềm được nở ra một nụ cười thật tươi.

Cô trước tiên cẩn thận ngồi xuống tảng đá ướt nhẹp, một chút đều không hề quan tâm nó có làm cái mông cô chịu chung số phận theo hay không. Ngồi vững rồi Dung Lạc mới chậm rãi đưa đôi chân thon thả màu sắc khỏe khoắn của mình ra, dần dần tiếp cận nước biển đang cách cô thật gần.

Thời điểm chân cô chủ động chạm tới nước biển đang lồng lộn bên trong bãi đá ngầm phía dưới không lúc nào ngừng, cho dù không có sóng biển đánh vào chúng vẫn không dừng cuộn xoáy khi đụng phải trướng ngại vật thì chúng lại bất chợt trở nên tĩnh lặng.

Không, phải dùng từ ngừng lại có khi sẽ hoàn mỹ hơn khi hình dung cảnh tượng này.

Nước biển vốn đang chuyển động tự do xung quanh những tảng đá chìm bên dưới lúc này lại ngừng hẳn cuộc chơi của mình. Mặt nước dưới chân cô tựa như một mặt gương tĩnh lặng nâng đỡ bàn chân nhỏ nhắn, không để cho nó chìm xuống hay bị bắn ướt.

Nhìn từ xa, thế giới dưới chân Dung Lạc và bờ biển trên bãi cát trắng cùng với vùng đất ngoài khơi gần như trở thành hai thế giới khác nhau rõ rệt. Một im ắng như mặt hồ không gió, một lại ồn ào như khu chợ tết. Sự đối lập này nếu để người khác nhìn vào thì nhất định sẽ cảm thấy quỷ dị không cách nào hình dung. Mà họ sẽ càng chấn kinh hơn khi người tạo ra tình cảnh này lại là một cô gái nhỏ cao chỉ gần mét sáu, nặng chừng bốn mươi tám ký. Đối với thiên nhiên trước mặt thật sự là nhỏ bé đến đáng thương, sẽ chẳng có chút lực phản kháng nếu bị ném vào trong đó, tựa như tình cảnh nhiều năm trước.

Mặc kệ mọi thứ, Dung Lạc lúc này chỉ để ý đến cảm xúc thân thiết khi chân cô tiếp xúc với nước biển mà thôi.

Chào mừng trở lại, đứa con của mẹ biển cả.

Đây chính là thông điệp Dung Lạc nhận được từ trong những cảm xúc dịu dàng đó, cũng khiến cô không thể dứt ra nhiều năm nay.

Lần đầu tiên từ khi đến với thế giới này Dung Lạc cảm thấy an tâm thật sự. So với ỷ lại người khác thì dựa vào chính mình mới là biện pháp tốt nhất để sinh tồn. Cô cũng không phải chối bỏ sự mạnh mẽ của người đàn ông, nhưng rõ ràng trong thời đại này hai người cùng có năng lực có thể khiến cho bản thân sống sót vẫn tốt hơn là một người, lại còn phải bảo vệ một người khác. Tuy năng lực của cô chỉ có khi đến gần biển mới phát huy được tác dụng, nhưng lúc không có người đàn ông bên cạnh cô vẫn còn khả năng bảo vệ mình trong một thế dưới có đến ba phần tư là biển này. Trên bờ có hắn, dưới biển cô chẳng sợ ai, không phải là tốt lắm sao?

Cô không có báo trước hướng về biển động thân lao ra.



“Nhanh hơn nữa đi!”

Ngạo Tề vừa chạy vừa hét về phía trước, sắc mặt hắn nghiêm trọng dị thường. Hiện tại hắn không có hơi đâu mà quan tâm âm thanh của mình có kêu gọi kẻ địch đến nhiều hơn nữa không, không ngừng thúc giục vài người bên cạnh nhanh hơn nữa. Đó là bởi vì tình huống lúc này của họ gần như là địch vây tứ phía rồi. Biện pháp duy nhất bây giờ chính là cố hết sức chạy về tàu. Bất kỳ một sự chống trả nào đều là lãng phí thời gian đào tẩu của họ.

Từ thời điểm đưa ra quyết định rút lui thì họ đã bắt đầu lên kế hoạch bỏ trốn đồng thời tiến hành nó. Nhưng rõ ràng đối với tình huống xung quanh không minh bạch khiến cho những biện pháp kia của họ tồn tại thật nhiều sai lầm. Sai lầm lại chất chồng sai lầm, tựa như có một bàn tay đang không ngừng vươn ra, mục đích là khiến bọn họ toàn bộ chôn thân ở nơi này mãi mãi.

Những sinh vật biến dị có hình dạng như con giun đất nhưng thân thể to lớn như thùng nước còn đầy vảy cứng khó nhằn cùng cái đầu cứng tồn tại một cái mỏ ưng nhọn hoắc có thể mổ nát bụng người ta ra. Chúng không ngừng dùng thân mình thô to kia trườn đi với tốc độ cực nhanh lao về phía họ tựa như tên bắn.

Chính nó, thứ sinh vật này đã gần như phá hủy toàn bộ kế hoạch dọn dẹp vùng đất này của họ. Không biết chúng nó sinh trưởng bao lâu mà số lượng nhiều không đếm xuể. Kích thước khổng lồ kia chẳng khác nào những con trăn xứ Amazon… Không, có khi còn hơn thế nữa. Tuy chúng không dài như trăn khổng lồ mà còn có vẻ ngắn ngủn tròn ũm nhưng nhờ vậy tốc độ của chúng nhanh kinh hồn. Lại thêm số lượng lớn, một đám xếp chồng một đám, da dày thịt béo thì càng không dễ đối phó chút nào hết.

Cho dù chỉ có mình chúng nó, xung quanh không còn hề tồn tại sinh vật nào khác thì đối với họ, nó vẫn là khó khăn lớn khó lòng vượt qua. Cứ nghĩ đến tình huống bị chúng vây công… Bước chân đám người lại càng nhanh hơn.

Biển cả phía trước đã rẻ dọc rừng thực vật lọt vào tầm mắt họ, tựa như mang đến con đường sống còn trong lòng họ.

Bỗng nhiên lúc này, dị biến nổi lên.

Dựa theo thứ tự trong lúc di chuyển thì Mục Dã không đến mức là người đi cuối, ngược lại, hắn còn đi giữa, và dần dần có xu hướng vượt lên phía trước. Năng lực của hắn mạnh mẽ không phải đám người không biết, nhưng họ chỉ có thể cười khổ nhìn hắn vượt qua mình tiến gần hơn với an toàn phía trước. Ở thời điểm này không có người có khả năng sẽ lên tiếng hy vọng hắn quay đầu lại giúp đỡ những người khác. Chưa nói lúc này còn chưa có nguy hiểm cần trực tiếp đối mắt, chỉ cần chân họ nhanh hơn thì tất cả đều được. Nhưng cho dù có thì sao, tại thời điểm này mọi hành vi quay đầu lại đều là tìm đường chết. Bản thân không muốn chết làm gì có lý nào kêu đối phương chết thay mình hay chết cùng mình.
Nhấn Mở Bình Luận