Lọc Truyện
Nhưng đối với biển cả gần như ở sát bên cạnh, Dung Lạc đắn đo một hồi vẫn quyết định đợi rảnh rỗi rồi sẽ thử đi ra ngoài một lần.

Cứ thế, Dung Lạc ở trong nhà đã được mười ngày.

Đương lúc cô đang nấu bữa sáng thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Dụng Lạc trước tiên là giật mình một cái. Sau đó cô thận trọng thả xuống đôi đũa trên tay rồi bước ra ngoài phòng khách.

“Ai vậy?”

Cô đứng trước cửa chính cất giọng hỏi.

“Tôi là Liêm Nhai - Người phụ trách đưa thực phẩm.”

Không thể không nói, âm thanh cùng ý nghĩa của câu nói kia đã khiến Dung Lạc thở phào một hơi. Nhưng mà cô vẫn đề cao tinh thần trước khi vặn mở cách cửa trước mặt.

Cạch.

Bên ngoài đứng một người đàn ông không quá cơ bắp mà ngược lại còn có chút gầy gò, phía sau hắn còn có một thùng nhu yếu phẩm. Đúng thật là đến đưa lương thực rồi.



“Có cần tôi mang vào trong hay không?”

Người đến khá là lịch sự, sau khi âm thầm quan sát lại Dung Lạc thì thận trọng hỏi.

“Không cần đâu. Nhiêu đây tôi mang được.”

Dung Lạc chỉ cần nhìn sơ qua là có thể ước lượng được sức nặng của khối vật tư kia mà nhẹ giọng từ chối. Không thể chỉ vì một cái nhìn đầu tiên dễ tin tưởng mà cho người đàn ông khác bước vào nhà của mình. Quan trọng là cô không muốn để cho người thứ ba nhìn thấy cảnh này rồi truyền đến tai người đàn ông kia những điều không đúng sự thật, gây ra hiểu lầm xích mích giữa họ. Dù cô biết người kia sẽ không trách mắng cô, nhưng cô vẫn phải có trách nhiệm giữ gìn sự an ổn cho cuộc sống giữa hai người vốn đã không có nhiều sự ràng buộc vững chắc chứ chưa nói là ép buộc ở bên nhau.

“Vậy tôi đi đây.”

Liêm Nhai không có bất kỳ dị nghị nào mà thả xuống một câu rồi quay đầu định đi.

“Khoan đã.”

Dung Lạc vội vàng ngăn lại hắn. Liêm Nhai phối hợp ngừng lại nhìn cô ý hỏi.

“Thực phẩm này mấy ngày thì đưa một lần?”

Dung Lạc hỏi luôn.

“Thường là năm hoặc mười ngày tùy yêu cầu của cô. Cách đây không lâu Mục thiếu tá đã đến lấy đi một số, còn không quên dặn tôi hôm nay hãy đưa đến tiếp.”

Liêm Nhai có gì nói nấy, thái độ bình thản, ánh mắt nhìn Dung Lạc không chút gợn sóng, không chứa đựng những ý nghĩ ghê tởm, bất giác khiến người tin tưởng vào hắn. Mà thật, Dung Lạc biết hắn không nói dối. Cuộc sống trước khi xuyên không không hề uổng phí khiến cô có được khả năng quan sát biểu tình và sắc mặt của người khác để có thể phán đoán xem sự thật ở đâu.

“Vậy số này là cho bao nhiêu ngày?”

Dung Lạc nhìn thùng vật tư, không chắc chắn lắm mà hỏi.



“Mười ngày.”

Liêm Nhai không dài dòng nói.

“Tôi hiểu rồi. Tôi còn có một chuyện muốn hỏi anh.”

Dung Lạc gật đầu rồi nghiêm nghị nhìn hắn cẩn thận hỏi.

Liêm Nhai thấy thái độ thận trọng của cô thì cũng nhướng mày thật nhỏ. Nhưng hắn không có nói gì mà đợi cô lên tiếng tiếp.

“Tôi có thể đến trong làng, hay là đi ra bãi biển ngoài kia đi dạo hay không?”

Dung Lạc ở trong đầu sắp xếp ngôn từ rồi mới hỏi ra.

Liêm Nhai trước không có trả lời mà nhìn người con gái bên trong cánh cửa từ lúc hắn tới đều tỏ ra thận trọng… Cho dù cô có giấu kỹ thì vẫn không lọt được khỏi ánh mắt của hắn. Liêm Nhai tuy chỉ là một người chuyên phụ trách khâu hậu cần trong căn cứ, thể chất không tốt để có thể ra ngoài mạo hiểm nhưng hắn vẫn có chút năng lực. Người con gái trước mặt không thể nào che giấu được hắn.

Tuy hắn chưa từng gặp trường hợp nào như vậy nhưng hắn vẫn nhìn ra được cô đang cảnh giác và lo lắng. Hỏi như vậy không khó hiểu là cô đang muốn đi ra ngoài nhưng lại sợ không ra được.

“Cô có thể đi bất cứ đâu chỉ cần cô cảm thấy điều đó là an toàn.”

Liêm Nhai thản nhiên nói.

Dung Lạc đương nhiên nhìn ra được ẩn ý trong lời nói của hắn. Nhưng cô vẫn là thở ra.

Liêm Nhai nhìn thấy biểu tình của cô thì không đợi cô nói gì nữa mà đã rời đi luôn. Trước khi đi xa hắn nghĩ gì mà không quay đầu nói thêm một câu: “Quanh căn cứ vẫn luôn có người tuần tra theo khung giờ nhất đinh.”

Lời có vẻ không tới nơi tới chốn nhưng Dung Lạc vẫn thấy vui vẻ.



“Cảm ơn anh.”

Tiếng cảm ơn của Dung Lạc từ phía sau, theo gió bay đến tai Liêm Nhai khiến hắn hơi khựng lại một chút. Nhưng cũng chỉ một chút.

Đối với những nữ tánh trú ngụ trong căn cứ, Liêm Nhai biết cả. Dù hắn so với những người khác đều nhiều ao ước cướp được một người về nhà, được một lần ở trong những ngôi nhà như thế này thì hắn, trước sau chưa từng có ý nghĩ gì với họ. Trong khu căn cứ, người có khả năng tiếp xúc được với họ nhiều nhất khi những người đàn ông của họ không có ở nhà là những người phụ trách phát lương thực như hắn. Nếu hắn muốn làm gì đó thì vẫn có khả năng làm được. Trước đây không phải chưa từng có chuyện này làm ăn vụng trộm như thế. Và hắn cũng nhờ đó mà trở thành người đảm nhiệm vị trí này thay cho người trước kia.

Tại sao lại thay thế không khó để hiểu ra. Nguyên nhân người kia không làm được nữa là do bị đánh chết. Còn tại sao bị đánh chết… Thiết nghĩ ai cũng hiểu.

Mỗi một người đàn ông được hưởng quyền lợi này đều rất mạnh mẽ… Không, họ là những người mạnh nhất. Họ nhận trách nhiệm để lại đời sau có khả năng mạnh mẽ giống họ, có thể sinh tồn lâu dài trên mảnh đất chẳng còn tốt đẹp như trong lịch sử này.

Những người như Liêm Nhai có lẽ cả đời đều không được chạm đến thân thể mềm mại trong trí tưởng tượng của họ kia. Nhưng hắn không oán hận. Người như hắn, có thể sống yên ổn đến già, không cần phải ra ngoài đối mặt với nguy hiểm vậy là tốt lắm rồi. Chỉ vì chút nhu cầu sinh lý mà bỏ mạng trong tay đồng loại, việc ngu ngốc như vậy Liêm Nhai sẽ không làm.

Liêm Nhai không biết tại sao Dung Lạc lại muốn ra ngoài. Hắn không nghĩ người đàn ông của cô sẽ quên không nhắc nhở cô không được tùy ý đi lại bên ngoài một mình.

Nhưng ngoài nhắc khéo cho cô một câu không tới nơi tới chốn thì hắn không nói thêm gì nữa, hết phận sự thì rời đi, tranh gây ra hiểu lầm không cần thiết. Còn về sao cố ý nhắc nhở cô, đương nhiên là vì người đàn ông của cô.

Dung Lạc không biết những suy nghĩ trong lòng người mới đến kia. Cô chẳng dùng mấy sức để nâng thùng vật tư nặng mười mấy ký từ bên ngoài đi vào nhà. Mồ hôi còn chưa kịp chảy ra một giọt nào. Dung Lạc không bất ngờ khi nhìn thấy bên trong chỉ có thực phẩm như rau củ quả thịt cá. Những thứ như gạo mắm muối tiêu đường trong nhà còn rất nhiều, sợ rằng mấy tháng mới dùng hết được. Còn quần áo, đồ dùng cá nhân có lẽ mỗi năm cung cấp một lần.

Nói thật, thời kỳ hậu tận thế mà còn ăn được những thứ này chính là một loại hạnh phúc. Đối với những người phụ nữ chỉ vì không được ăn uống bình thường mà dần mất đi năng lực để lại giống nòi, Dung Lạc chỉ có thể cảm thán ông trời không hề phân biệt đối xử.
Nhấn Mở Bình Luận