Lọc Truyện
So với trách cứ hắn không bàn bạc trước đã hành động lỗ mãng thì bọn họ vẫn là tò mò với chuyện vừa xảy ra hơn. Dù sao mọi chuyện đã qua rồi, không cần phải tiếp tục lo lắng đề phòng nữa. Nhưng khi mà cả lúc bọn họ dùng sóng âm để xua đuổi thì con vật kia vẫn không hề giao động thì một lời nói của Mục Dã lại đuổi được nó đi… Điều này sao có thể không khiến người ta chấn động cho được.

“Không biết.”

Mục Dã vẫn lời ít ý nhiều như mọi khi, trên mặt không có biểu tình gì đáng nói có thể khiến người ta ngờ vực không thôi nếu không tính chút hoài nghi không hề là giả dối trong mắt hắn mà ai cũng thấy được. Cả hắn cũng như vậy thì… Thật sự là làm liều à?

“Hành động của cậu lần này tuy kết quả không tạo ra hậu quả xấu nào nhưng vẫn rất lỗ mãng.”

Ngạo Tề nghiêm nghị nhìn hắn nhắc nhở, nhưng trong lời nói lại không có nhiều trách móc như người ta nghĩ.

“Xin lỗi, sẽ không có lần sau.”

Mục Dã rất đúng mực mà nhận sai.

Ngạo Tề có vẻ đã quá quen với hắn nên chỉ lắc đầu: “Biết là trực giác của cậu mạnh, thế nhưng hành động lần này đã được căn cứ tìm hiểu tỉ mỉ, lại còn phái ra toàn là tinh anh. Cốt là không muốn nhìn thấy thiệt hại về người. Đừng lại hành động mà không thương lượng trước như vậy nữa.”

“Còn chuyện lần này đợi khi nào xong nhiệm vụ thì lại nói đi. Toàn lực tiến về mục tiêu.”



Hắn một lời đã quyết định hướng giải quyết cho chuyện này, đặng đối với tàu trưởng ra chỉ thị tiếp theo.

“Rõ.”

Người điều khiển lập tức đáp lại, đồng thời làm ra một loạt thao tác một cách nhanh chóng. Đám quân nhân xung quanh cũng không có lên tiếng dị nghị gì về quyết định của Ngạo Tề, ngược lại trong lòng họ có nghĩ gì không thì chỉ có họ biết. Chuyện này xem như đã xong.

Con tàu dưới sự điều khiển tựa như một viên đan lao về phía trước. Bởi thiết kế đặc biệt mà trong quá trình nó di chuyển không hề tạo ra quá nhiều chấn động cho đại dương mênh mông này, điều có thể dẫn đến rất nhiều mối nguy hiểm cho bọn họ.

Mục Dã không bị khiển trách nặng tự giác đi qua một bên, dựa vai vào vách tàu nhìn ra ngoài biển nước trầm mặt suy tư, đồng thời làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt soi mói có hay không ý xấu đối với hắn.

Lòng hắn đang bận nghĩ, tại sao con vật kia sẽ nghe lời hắn.

Chuyện này trước nay chưa từng có xảy ra bao giờ. Trước đây mỗi lần đụng độ nguy hiểm bất chợt bởi vì vô ý rớt xuống biển, kết cục của họ chỉ có tử chiến, tìm đường sống trong chỗ chết mà thôi. Ai cũng đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chiến sống còn trước khi đến được mục tiêu nhiệm vụ. Kể cả Mục Dã đều không ngoại lệ. Vậy mà…

Rốt cuộc chuyện là sao?

Hiện tại không chỉ hắn mà có nhiều người đã nghĩ đến nguyên nhân con vật kia đi theo bọn họ có thể là bởi Mục Dã hắn rồi. Nhưng dù họ có nghĩ gì thì hắn đối với việc này hoàn toàn mù mịt, không hiểu chứ đừng nói là giải thích, có chất vấn thì hắn vẫn sẽ nói không biết gì hết. Dù biết thì hắn cũng sẽ không nói.

Nhìn biển cả bên ngoài, Mục Dã ở trên thân tàu như có như không phản chiếu hình ảnh mờ nhạt bỗng có ảo giác như nhìn thấy hình bóng của người con gái có vẻ thần bí kia.

Chẳng lẽ…

Nói thật, Mục Dã không nghĩ ra được cách giải thích nào tốt hơn cho chuyện này, rằng nó nhất định liên quan đến cô gái nhỏ đang ở nhà đợi hắn kia.



Có khi nào trong lúc vô hình cô đã để lại cái gì trên người hắn rồi không? Không phải cô có vẻ rất quan tâm đến biển cả sao? Không thể trách Mục Dã hắn liên tưởng quá nhiều được, chỉ đơn giản là vì cô quá kỳ lạ.

“Hiện tại không cần để ý nhiều. Nhưng có thời gian vẫn nên bận tâm suy nghĩ một chút nguyên nhân. Có thể nó sẽ khiến chúng ta có thêm một lợi thế khi sinh tồn trong thế giới này tốt hơn.”

Ngạo Tề bỗng nhiên đi đến bên cạnh vỗ vai hắn nói, nhất thời khiến cho mạch suy nghĩ của hắn bị dứt đoạn, không thể không tạm thời để qua một bên trước. Nhưng lời của Ngạo Tề Mục Dã không tỏ thái độ gì cho dù là giả bộ nhận đồng.

Chỉ là tuy trên mặt Mục Dã không hề biểu hiện gì nhiều nhưng Ngạo Tề có thể nói là rất quen thuộc với hắn, có thể nhìn ra được ít nhiều. Có một điều có thể chắc chắn là bản thân Mục Dã cũng không biết nguyên nhân. Hành động trước đó của hắn rõ ràng là hành vi do trực giác thôi thúc. Ngạo Tề đã thấy nhiều nên không có nhiều thất vọng lắm.

Một lúc sau Mục Dã mới gật đầu xem như đã tiếp thu.

Dù trong lòng hắn đã có trực giác việc này sẽ chẳng mang lại lợi ích chung cho căn cứ. Nhưng có thể nó sẽ đem đến sự thay đổi lớn cho hắn cũng không chừng.

Ở trong thời kỳ mà xung quanh luôn tồn tại nguy hiểm, một thủ đoạn bảo mệnh đương nhiên có sức hấp dẫn rất lớn. Ai mà muốn chết đâu… Dù họ vẫn luôn chuẩn bị tinh thần để hy sinh.

Trong lúc hai người Mục Dã nói chuyện, không ngừng có một ánh mắt trong lúc vô tình hay cố ý thông qua khả năng phản chiếu của thân tàu âm thầm quan sát họ.

Còn ở nơi sâu thẳm bên dưới đáy biển đen ngòm vẫn luôn có một ánh mắt không bỏ mà dõi theo con tàu đang dần đi xa kia.



Mười ngày sau khi người đàn ông rời đi, Dung Lạc mỗi ngày trừ ăn và ngủ, dọn dẹp nhà cửa thì đều chuyên tâm vào xem video bên trong chiếc ipad Mục Dã để lại cho cô.

Năm ngày trước cô sực nhớ ra vết thương nơi con chíp đang ngự trị trên cánh tay cô đã lành lại rồi. Từ bên ngoài nhìn vào hoàn toàn không nhìn thấy chút dấu vết nào thể hiện cho việc bên dưới làn da khỏe khoắn kia tồn tại một dị vật. Nếu chỉ sờ sơ qua thì cũng chưa chắc cảm nhận được. Trừ khi đối phương biết rõ, chủ tâm tìm kiếm. Nhưng ai sẽ nghĩ Mục Dã đem nó cấy trên người cô chứ.



Có thể nói là cực kỳ tối ẩn mật, là một lợi thế cực lớn đối với Dung Lạc.

Sau khi săm soi một hồi thì cô mới bắt đầu thử thao tác, kiểm tra hiệu quả của nó.

Cô dùng ngón trỏ chạm nhẹ lên vị trí con chíp tồn tại, lập tức một tia sáng đỏ lóe lên dưới sự mong đợi của Dung Lạc. Sau đó là một vòng tròn trong suốt bán kính một gang tay hiện lên phía dưới ngón tay của cô. Đồng thời, một chiếc kim màu đỏ dưới lực giữ của cô cũng bắt đầu chạy, hướng vòng tròn quét qua một lượt.

Theo chiếc kim quét qua, những chấm đỏ bắt đầu hiện lên bên ngoài rìa của vòng tròn.

Càng sát rìa vòng tròn thì kích thước của chúng càng lớn, vành ngoài chấm đỏ càng đậm.

Mật độ chấm đỏ từ thưa đến dày, Dung Lạc không hề khó khăn mà hiểu được ngay điều này đang biểu thị cho cái gì.

Vòng tròn trên tay cô có bán kính 5km. Hòn đảo này không hề lớn. Nếu đi từ đầu này sang đầu kia, khoảng cách xa nhất thì cũng chỉ mất 4km chứ chưa nói những hướng khác có chỗ còn không đến 3km. Từ bãi biển lùi dần về phía xa thì mật độ sinh vật sẽ dày hơn, kích thước dần to hơn, nguy hiểm hơn so với ở gần hòn đảo.

Dung Lạc quan sát kỹ lưỡng một vòng rồi mới nhẹ nhàng thả tay xuống.

Vòng tròn biến mất, giống như chưa từng hiện lên. Tính che giấu cực kỳ cao. Dung Lạc đặc biệt hài lòng.
Nhấn Mở Bình Luận