Lọc Truyện

Thiếu Tá Giành Vợ

"Dung Lạc, đi đường cẩn thận nha cháu! Nhớ giao tận tay những người đó."

Trưởng làng năm nay đã bảy mươi bảy, lưng còng xuống một đoạn, tóc đã bạc đầu, lúc này thần sắc lo lắng mà căn dặn Dung Lạc.

"Ông ơi, ông yên tâm đi. Sức con rất tốt, đảm bảo có thể hoàn thành nhiệm vụ ạ."

Dung Lạc đối với đoạn đường phía trước không hề có chút lo lắng nào mà giơ lên hai cánh tay, muốn thể hiện cho ông ấy thấy khả năng của mình mà đảm bảo.

Chỉ là cô không hề nhìn thấy màu sắc kỳ dị trong đôi mắt đục ngầu của ông lão lưng còng chỉ cao đến ngực mình.

"Con là đứa trẻ tốt, nhất định sẽ được viên mãn."

Ông khẽ vỗ vào cánh tay tuy nhỏ nhưng thật sự có lực của Dung Lạc, nói một câu mà cô không hiểu lắm nhưng chân thành thật ý.

Dung Lạc không hiểu mà cũng không có truy vấn. Người già cả mà, thường hay cảm thán những điều như vậy. Đều là vì con cháu.

Ngôi làng cô đang sống nằm trên một hòn đảo vắng vẻ, bản thân nó cũng đơn sơ chẳng kém. Cả ngôi làng chỉ có tầm năm bảy trăm người cả già trẻ gái trai. Ở trong nhận thức của Dung Lạc, người nơi này rất ít khi đi ra ngoài, thức ăn đều là tự cung tự cấp. Nam thì đánh bắt hay nuôi gia súc, nữ thì trồng trọt may vá nội trợ. Cuộc sống thật sự bình yên.

Ít nhất Dung Lạc cho rằng như vậy.

Chia tay trưởng làng, Dung Lạc không nhanh không chậm tiến về phía trước, trên vai kéo theo hai sợi dây. Cuối sợi dây là một xe nhu yếu phẩm gồm vải vóc và lương thực, thực phẩm cần thiết cho cuộc sống.

Đừng hỏi cô đích đến mà cô cần đưa những thứ này đi, càng đừng hỏi tại sao lại để cho một người phụ nữ là cô đi. Bởi vì cô cũng không biết.

Từ lúc bắt đầu cuộc sống mới trên đảo, cô chưa từng đi đâu xa hơn phạm vi ngôi làng. Thời điểm biết mình cần phải phụ trách đưa chúng đi, Dung Lạc đã có hỏi những chuyện trên. Nhưng câu đầu già làng chỉ nói cứ ở trên con đường này thẳng tiến về phía trước, đến khi nhìn thấy nơi giống như có người ở thì ngừng lại, tự khắc sẽ có người ra đón cô ngay. Câu thứ hai già làng nói đó là quy củ.

Đơn giản mà nói thì số vật tư này không hề nhiều, Dung Lạc trước và sau khi sống trên đảo đều phải làm việc tay chân nên chẳng ngại gì chút sức nặng này. Chưa nói thùng đựng hàng có bánh xe, đường đi lại không có khó di chuyển như cô đã nghĩ nên quá trình đặc biệt thuận lợi.

Cứ như vậy, một cô gái mười tám chưa lập gia đình như Dung Lạc, thân hình mảnh khảnh cao một mét sáu, ngũ quan không tính là đặc biệt nhưng được cái ưa nhìn, ở trong làng được xem là mỹ nhân một thân một mình kéo theo khối vật tư dần dần di chuyển về phía trước, trong lòng mang theo tò mò về đích đến của mình không những không giảm mà còn tăng.

Dung Lạc... Cũng là Dung Lạc nhưng không phải là Dung Lạc - Chủ nhân của thân thể này, một cô gái nơi đảo hoang chất phác giản dị, mà là Dung Lạc - Sinh viên năm nhất đại học nổi tiếng thành phố S chuyên ngành sinh hóa nông nghiệp. Cô vô tình bị kẹt trong phòng trưng bày địa chất thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nổ mạnh. Thời điểm tỉnh lại từ trong chấn động, Dung Lạc đã thấy mình ở nơi này rồi... Trong thân thể của cô gái cũng tên là Dung Lạc.

Dung Lạc này làm sao lại chết thì cô đã biết, thế nhưng cô không hiểu. Chỉ là không hiểu thế nào cô đều phải sống.

Đến hiện tại cô đã ở đây được ba tháng rồi. Dung Lạc này cha mẹ đều mất nên cô không bị bại lộ thân phận giả mạo của mình. Người trên đảo chất phác, suốt ngày chỉ lo việc của mình nên càng không để ý một Dung Lạc đã thay đổi. Cho dù có phát hiện ra chút chút thì đều chẳng quan trọng...

Dung Lạc không tính là quá nhàn nhã kéo kéo một hồi, cuối cùng cũng nhìn thấy đích đến của mình ẩn hiện sau những cánh đồng hoang cỏ lau mọc cao đến tận ngực. Cô phải đi đến gần mới nhìn thấy được kiến trúc trông bề thế hiện đại hơn cơ sở hạ tầng trong thôn rất nhiều. Tựa như... Một khu quân sự.

Thật lòng mà nói, Dung Lạc chẳng hiểu chút nào về hòn đảo nhỏ này cả. Ba tháng cô sinh sống tại đây bởi vì sợ bại lộ thân phận nên không dám làm chuyện khiến người ta chú ý. Nơi này có quân đội thật ra không hề kỳ quái... Ít nhất Dung Lạc cho rằng như vậy. Cô từng thấy nhiều hòn đảo quân sự trên tivi và cho rằng nơi này cũng vậy.

...

Thời điểm Dung Lạc xuất hiện nơi đồng hoang này thì sâu bên trong căn cứ đã phát hiện ra sự tồn tại của cô. Khi Dung Lạc tiến lại càng gần hơn với cánh cổng bằng thép b40, từ bên ngoài có thể nhìn thấy nhiều cơ sở hạ tầng bên trong, cô không biết sau lưng mình, vòng vây đã được khép lại.

Cho dù cô có là quái vật thời kỳ hậu tận thế thì cũng phải nằm lại nơi này... Hoặc là cam chịu... Không, chỉ có cam chịu.

"Hả?"

Dung Lạc cảm giác như bản thân đang bị theo dõi mà theo bản năng quay đầu tìm kiếm trong những cánh đồng cỏ lâu dày đặc. Mà không bất ngờ, cô không thể tìm được cái gì.

Đứng được một lúc thì Dung Lạc nhìn thấy bên trong có người đi đến, càng ngày càng tiến lại gần cô. Cho đến khi đối phương hoàn toàn đúng trước mặt, Dung Lạc xem như đã chắc chắn nơi này là căn cứ quân sự.

Nhưng tại sao dân làng lại cung cấp vật tư cho nơi này?

Dung Lạc dù nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt lại không có biểu tình gì... Không, nếu tính luôn sự khó chịu khi nhận ra ánh mắt người trước mặt tựa như... Dã thú nhìn con mồi mà nhìn cô.

Từ lúc này, Dung Lạc đã nhận ra tình huống không đúng.

Không phải cô tự dọa mình đâu... Xung quanh tựa như có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, mang theo sự xâm chiếm khiến cô bất giác rùng mình.

Không được! Nhanh chóng giao đồ rồi rời khỏi đây thôi.

"Xin chào!"

Dung Lạc gắn gượng nở nụ cười được xem là tự nhiên nhất mà hiện tại cô có thể làm với người đàn ông cao lớn mặc quân phục thẳng thớm nhưng vẫn có thể nhìn ra đã chai sờn vì năm tháng dày vò trước mặt.

Đối phương lại không giống như trong tưởng tượng của cô, hắn chẳng nói chẳng rằng mà chỉ nhìn cô chằm chằm.

Ánh mắt này khiến gai góc toàn thân cô sởn hết cả lên, lại càng cấp thiết muốn rời khỏi.

Nơi này... Đúng là quá kỳ quái...

"Đây... Đây là đồ trong làng đưa đến."

Dung Lạc vừa nói vừa khẽ nghiêng người để lộ khối vật tư sau lưng, dù cho hành động này có phần dư thừa. Chỉ là cô muốn né tránh ánh mắt của người này nên mới... Có điều rõ ràng cô chẳng thể thay đổi được gì, bởi vì những cái nhìn khiến người rùng mình kia không phải chỉ đến từ người này.

"Vào đi."

Đến lúc Dung Lạc cảm thấy bản thân như muốn bất chấp mọi thứ mà bỏ chạy luôn thì lại nghe thấy âm thanh trầm đến mức khiến cô giật nãy mình cất lên.

Dung Lạc nhìn người đàn ông đang nghiêng thân trách đường cho mình, phải một lúc lâu mới hiểu được ý nghĩ của câu nói kia.

"Hả...?"

Cô có chút quản không được biểu tình của mình, cứng ngắt ngước mắt nhìn người đàn ông cao lớn mà cô so với hắn chỉ cao đến ngực.

Hắn cũng nhìn cô, đối với phản ứng tựa như chẳng có ý nghĩa gì của cô một lời dư thừa đều không hề nói.

Chỉ là ánh mắt này của hắn khiến cho Dung Lạc cảm thấy đối phương tuyệt không cho phép cô phản kháng lại mệnh lệnh của anh ta.
Nhấn Mở Bình Luận