Lọc Truyện

Thiếu Soái Đeo Bám, Hậu Phương Đợi Ngài

“Muốn cắn lâu rồi”

Thẩm Mặc Kiêu tiếp tục hôn cô, tay bận cởi chiếc quần dài đen.

Đàm Tiểu Châu bị anh làm mất cả phương hướng, không thể cự tuyệt cũng chẳng thể nói thành lời.

Hơi thở dồn dập, tiếng cơ thể quấn lấy nhau trong chốc lát bị đứt quãng.

“Tiểu Châu, anh họ, hai người đâu cả rồi?”

Tiếng gọi bên ngoài phòng khách làm Đàm Tiểu Châu có chút hốt hoảng muốn đứng lên ngược lại Thẩm Mặc Kiêu điềm nhiên như không, muốn tiếp tục mà giữ cô lại.

“Em định đi đâu?”

Hắn còn hỏi nữa? Có phải bị điếc rồi không?

“Anh muốn làm gì thì làm, em thay đồ ra ngoài đây”

Đàm Tiểu Châu có chút vội vàng, mặc quần áo cũng không yên, còn bị hắn kéo vào người trêu chọc, đụng chạm cơ thể, hắn thực muốn cô đến mất trí rồi.

“Tối nay để xem em thoát thế nào?”

Đàm Tiểu Châu nhìn Thẩm Mặc Kiêu buồn bực ra mặt mà bật cười thành tiếng, đóng cửa phòng lại cho hắn đi tắm rồi chạy ra tiếp khách.

Trương Giai Tuệ cùng Đàm Tử Khâm đến sớm, còn cầm theo bao thức ăn.

“Áo sơ mi này Tiểu Châu, sao lại để dưới đất?”

Đàm Tiểu Châu chột dạ nhận lấy, không phải của hắn vừa cởi đây sao?

Trương Giai Tuệ bỗng “à” lên một tiếng phá tan mọi nghi hoặc.

“Tử Khâm, chúng ta đến không đúng lúc rồi anh”

Đàm Tử Khâm cưng chiều đáp lại.

“Anh cũng thấy vậy”

Thật đến xấu hổ với hai con người này, còn hùa nhau trêu cô.

Thẩm Mặc Kiêu đúng lúc vừa tắm xong liên đi tới giải vây cho cô nàng, hắn cũng thật tự nhiên ôm sau lưng cô.

“Đây không phải điều vợ chồng nên làm sao? Đừng nói hai người chưa từng?”

Bị Thẩm Mặc Kiêu nói lời đạo lý, hai con người chỉ biết đứng nhìn nhau cười, nói thẳng thừng như vậy muốn họ ngại theo luôn rồi.

“Ừ thì…không nói chuyện với anh nữa, em đi nhặt rau cùng Tiểu Châu”

Trương Giai Tuệ mặt mũi đỏ như trái cà chua kéo tay cô nàng vào bếp chuẩn bị đồ ăn.

Không lâu sau gia đình Cao Đình Phong cũng đến, mang thêm không ít đồ ăn.

Hai đứa trẻ lại quấn quýt nô đùa rộn lên tiếng cười đoàn viên.

Hôm nay mọi người uống không ít, ai cũng lờ mờ say, cùng nhau nói chuyện luyên thuyên.

Đàm Tiểu Châu ra ngoài hóng khí trời, Thẩm Mặc Kiêu đi ra cùng cô với chiếc chăn mỏng để khoác cho cô. Trời sắp chuyển đông rồi nên hơi lạnh.

“Cảm ơn anh”

Đàm Tiểu Châu nhìn trời đêm, nghĩ gì đó lại nói cảm ơn.

“Vì điều gì?”

Thẩm Mặc Kiêu cầm đôi tay trần có chút trai xạm của cô mà xoa xoa, cô ở một mình nuôi con thật không hề dễ.

Đàm Tiểu Châu không kiềm được mà rơi nước mắt, cố hắng giọng nói cho đoàng hoàng.

“Anh đã về với mẹ con em”

Thẩm Mặc Kiêu khẽ vuốt mái tóc con sau tai cô, gạt đi giọt nước mắt còn đọng lại rồi ôm trọn cô vào lòng.

“Ngốc, anh không về làm sao được?”

Đàm Tiểu Châu hạnh phúc, dụi dụi vào lồng ngực ấm áp mà cô vốn thuộc về, nhỏ giọng nói.

“Em yêu anh”

Thẩm Mặc Kiêu khẽ cười, xoa đầu cô, hôn lên đỉnh đầu cô một cái.

“Anh cũng yêu em”

Vừa dứt lời, Thẩm Mặc Kiêu luồn vào ngón tay áp út của cô nàng một chiếc nhẫn cưới.

“Lấy anh nhé?”

Chỉ với ba chữ này thôi, đã hiểu Thẩm Mặc Kiêu đã thực sự yêu người con gái này đến nhường nào. Nếu thực sự có kiếp sau, người anh muốn bên cạnh cả đời cũng chỉ có Đàm Tiểu Châu!

Đàm Tiểu Châu vỡ oà trong xúc động, đầu không ngừng gật, đôi mắt long lanh ngắm chiếc nhẫn trên tay.

“Em đồng ý”

Cô nàng kiễng chân, đặt vào môi anh một nụ hôn. Không để cô kiễng lâu, Thẩm Mặc Kiêu cúi xuống cướp lại vị trí chủ động.

Thật nhanh, pháo hoa trên trời cũng được bắn lên là do Cao Đình Phong với Đàm Tử Khâm bắn lên, còn Hoành Chân với Trương Giai Tuệ không ngừng vỗ tay chúc mừng.

Hai đứa trẻ ngây ngô dắt tay nhau xem pháo hoa.

Hoá ra Thẩm Mặc Kiêu đã âm thầm tạo ra bất ngờ lớn này dành cho cô.

Không biết trên trời đã có bao nhiêu chùm ánh sáng bắn ra nhưng hai người có thể xác định được tình yêu họ dành cho nhau còn nhiều hơn thế nữa.

———————————

Ngày biển lớn gió lộng, con đường trải dài hoa hồng đỏ trên nền bãi cát trắng. Nơi đây là nơi mà Thẩm Mặc Kiêu đã tỏ tình với Đàm Tiểu Châu.

Đàm Tiểu Châu được Đàm Quân dắt lên lễ đường.

Dường như nụ cười luôn sẵn trên môi của tất hai bên gia đình và quan khách.

Thẩm Tư Hạ cùng Cao Thần lon ton, lém hoa hồng, mang cặp nhẫn uyên ương cho hai người.

“Ba mẹ thật đẹp”

Thẩm Tư Hạ chưa bao giờ thấy ba mẹ chúng mặc đồ cưới nên cứ lặp đi lặp lại câu khen làm ai cũng đến cười.

Hai người tay trong tay, trao nụ hôn ấm áp cùng tiếng vỗ tay chúc mừng họ đã lên vợ chồng.

“Vợ à, anh cảm thấy may mắn”

“Em cũng vậy”

Hai người nói đôi lời hẹn thề tuyên bố họ đã lên duyên vợ chồng.

Có người từng nói thế này:”Cái hạnh phúc dễ dàng tìm thấy nhất là ở bên cạnh người mình yêu”.

Thật vậy, họ đã hoàn thiện câu chuyện của mình như thế đấy!
Nhấn Mở Bình Luận