Lọc Truyện

Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Nhưng lời nói đều đã nói ra, vì bảo vệ cái mạng này của Tô Thường Tiếu, hắn ta chỉ có thể nhịn đau cắt thịt.

Giúp đỡ người nghèo?

Trương Phủ doãn bọn họ không thể tin được mà liếc Vân Nhược Linh một cái. Đường đường là Ly Vương phủ, phú khả địch quốc, gia tài bạc triệu, có rất nhiều tiền, nàng cư nhiên lại nói giúp đỡ người nghèo.

Nếu cỡ nàng mà còn gọi là bần cùng, vậy bọn họ làm sao bây giờ.

Sở Diệp Hàn cưng chiều nhìn Vân Nhược Linh, sau đó lại nhìn về phía Tô Thường Tiếu, trầm giọng nói : “Nếu Tấn Vương phi chịu bồi thường mười vạn lượng bạc trắng, vậy Bổn vương tạm thời sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi. Chẳng qua, vì chuộc tội, kinh Phật vẫn phải chép. Cũng không cần chép nhiều, năm trăm bản là được.”

Dám bắt Vân Nhược Linh, hắn muốn nàng ta chép đến gãy tay.

“Cái gì? Năm trăm bản?” Tròng mắt Tô Thường Tiếu gần như rớt ra ngoài, kinh Phật tổng cộng có mười hai bộ Tam Tạng, chép một lần đã phải mất mấy ngày, huống chi là năm trăm bản.

Sở Diệp Hàn căn bản là muốn làm khó nàng ta, báo thù cho Vân Nhược Linh.

“Nếu Ly Vương đã nói vậy thì ngươi cứ nghe Ly Vương đi. Trở về chép kinh Phật cho thật tốt, tỉnh táo lại, đừng lại gây chuyện sinh sự.” Hành Nguyên đế trầm giọng nói.

Tô Thường Tiếu này quá không biết cố gắng. Sau chuyện lần này có lẽ sẽ tỉnh ngộ, đừng lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy là được.

Cho dù nàng ta muốn giết người, cũng không nên tự mình động thủ.

Huống chi, bây giờ Vân Nhược Linh vẫn còn giá trị lợi dụng, tạm thời không giết được.

Ngay cả Hành Nguyên đế cũng đã nói như vậy, đương nhiên Tô Thường Tiếu không dám phản đối, nhanh chóng nói : “Vâng, con dâu biết tội.”

Cứ như vậy, Tô Thường Tiếu dùng mười vạn lượng bạc trắng, mua một mạng của bản thân.

Cuối cùng, sau khi Hành Nguyên đế trấn an Vân Nhược Linh một phen, các nàng mới xuất cung.

-

Lúc này, đã là nửa đêm, gà đều đã kêu, lại qua thêm một lát nữa thì trời sẽ sáng.

Vì biết đêm nay Vân Nhược Linh bị kích thích, Sở Diệp Hàn một đường ôm nàng ra khỏi cung. Dọc theo đường đi, Vân Nhược Linh có thể ngửi được mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt trên người hắn.

Nàng vừa nhấc đầu lập tức nhìn thấy gương mặt lạnh lùng tuấn mỹ kia.

Sườn mặt của hắn thập phần hoàn mỹ, đường cong tự nhiên lại lưu loát. Một đôi mắt lạnh lẽo tàn khốc, lông mi đen nhánh thon dài, giống như một cây quạt. Song, trong đôi mắt kia giống như ngưng tụ lại sương tuyết ngàn năm.

Ngực của Sở Diệp Hàn dày rộng, lại ấm áp, cánh tay mạnh mẽ hữu lực, dáng người cao lớn thon dài. Bị hắn ôm như vậy, Vân Nhược Linh rất có cảm giác an toàn.

Chẳng lẽ đây là ôm công chúa trong truyền thuyết? Ở nơi này của hắn, nàng đã thể nghiệm qua hai lần.

Chỉ là, nghĩ đến việc hắn buông tha cho Tô Thường Tiếu, trong lòng nàng lại rầu rĩ.

Cũng không biết rốt cuộc hắn đã đáp ứng Tô Minh điều gì, nàng rất muốn biết.

“Nàng đang rất không vui?” Đột nhiên, bên tai truyền đến giọng nói ấm áp lại trầm thấp của nam nhân.

“A?” Vân Nhược Linh nhanh chóng ngẩng đầu, sao hắn lại biết nàng không vui?

“Lông mày của nàng đã nhăn thành chữ ‘xuyên’ luôn rồi, là vì cái gì?” Sở Diệp Hàn hỏi.

“Có sao? Nơi nào có?” Vân Nhược Linh dùng tay sờ sờ cái trán, phát hiện trán của nàng đang gắt gao nhăn chặt, thật đúng là giống chữ xuyên 川.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận