Nghe thấy tiếng đẩy cửa, liền nhìn ra phía cửa theo bản năng.
Tên mập vừa nhìn là phát hiện Hạ Chi bị đám người anh Tống khống chế.
“Ôi ôi, mỹ nữ đẹp quá, các anh kiếm đâu ra đấy?”
Tên mập nhìn thấy Hạ Chi, trực tiếp sải bước lớn đi đến, đưa tay định sờ lên khuôn mặt của Hạ Chi.
“Bàn Tử, tôi khuyên tốt nhất là chân tay cậu ngoan ngoãn một chút, không phải cho cậu đâu!”
Anh Tống trực tiếp đánh gạt tay của Bàn Tử.
“Tống Chấn Sơn, anh có ý gì, gái đẹp thế này không mang ra chia sẻ, còn là anh em không?”
Bàn Tử thổi râu trừng mắt nói.
“Tôi đang nói đến nghĩa đen, đây là gái dành cho vị đại ca hôm nay sẽ đến!”
“Đúng thế, anh Bàn bớt giận, nếu người đó biết anh động vào người phụ nữ mà anh ta muốn, e rằng chúng ta sẽ gặp họa!”
Hầu Tử vội vàng khuyên nói.
Bàn Tử liền ủ rũ, lại không dám nói thêm gì, tuy bọn họ cũng là cậu ấm nhà giàu, nhưng so với vị đại ca hôm nay sắp đến, bọn họ chẳng là gì hết.
“Cậu ngoan ngoãn đi chơi gái của cậu đi, nói gì thì cậu cũng không thể động vào mỹ nữ này!”
Tống Chấn Sơn tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc.
Bàn Tử hậm hực đi về phía sofa, trực tiếp ôm một cô gái trang điểm nhẹ nhàng vào trong lòng, giày vò một hồi.
Làm thế nào?
Rốt cuộc phải làm thế nào?
Ai có thể đến cứu tôi không?
Hạ Chi vừa nghe cuộc đối thoại giữa hai người, bị dọa sợ mặt trắng bệch, giãy dụa càng dữ dội. Lần này cô hoang mang thực sự, sinh ra và lớn lên trong gia đình giàu có sung túc, từ nhỏ chưa từng trải qua chuyện nguy hiểm, cô không biết bây giờ phải làm thế nào.
“Tôi cảnh cáo các anh không được làm bừa, nếu không tôi nhất định sẽ báo cảnh sát!”
Đến cuối cùng cô vẫn gửi gắm hy vọng vào cảnh sát.
“Ha ha, báo cảnh sát, cô nghĩ chúng tôi sợ chắc?”
Tống Chấn Sơn cười lạnh lùng nói.
“Mỹ nữ, cô đừng giãy dụa nữa, nếu đại ca đó thích cô, đó là phúc của cô, có lẽ cả đời cô cũng không phải lo cơm ăn áo mặc!”
Hầu Tử cười nói.
“Cho dù tôi có chết cũng sẽ không để các người thành công!”
Tính cách Hạ Chi rất mạnh mẽ, trực tiếp lao về phía góc bàn, cũng may Hầu Tử nhanh tay nhanh mắt, kéo cô lại.
“Anh Tống, tính cách cô gái này quá mạnh mẽ, cứ như vậy sợ rằng cũng không phải cách!”
Hầu Tử cau mày nói.
“Chẳng phải các cậu có thuốc à, cho cô ta một viên, để cô ta im lặng một lúc!”
Tống Chấn Sơn cười lạnh lùng nói.
Thấy Hạ Chi đã yên lặng, tảng đá trong lòng Tống Chấn Sơn mới được trút xuống, đi đến ngồi xuống bên sofa, bưng một ly rượu giơ lên với Bàn Tử, hai người cùng uống cạn.
…
Trương Quyên vội vàng chạy về, báo tin Hạ Chi mất tích cho mọi người trong phòng.