Lọc Truyện

Thiên Cổ Đệ Nhất Tể Tướng - Dung Văn Thanh

Trong chớp mắt, Dương Mãnh và Dung Văn Thanh đã giao thủ năm sáu hiệp, Tống Trác đứng bên cạnh nhìn, bất giác nín thở, suýt tự nghẹn chết.

Cao thủ so đấu, khí tràng có thể làm người khác chịu không nổi.

Dương Mãnh càng đánh càng giật mình, có thể nhận thấy từ ánh mắt dần trở nên nghiêm túc của hắn, hắn bắt đầu coi trọng Dung Văn Thanh.

Khi Dương Trì nói với Dương Mãnh rằng Dung Văn Thanh rất lợi hại, trong lòng Dương Mãnh không cho là đúng, từ góc nhìn của hắn, Dung Văn Thanh chỉ là tiểu nha đầu mười bảy tuổi, việc nàng giữ gìn Văn Học xác thực rất độc đáo, là thiên tài chân chính, nhưng nó không đại biểu nàng cũng là một thiên tài võ học.

Tinh lực của con người là hữu hạn, muốn đạt đỉnh ở một phương diện nào đó, tất nhiên phải vứt bỏ những thứ khác. Không phải Dương Mãnh khinh thường Dung Văn Thanh, hắn chỉ là cảm thấy, trên đời không tồn tại thiên tài thập toàn thập mỹ.

Sau đó hắn đã bị vả mặt.

Dung Văn Thanh sức lực cực lớn, Dương Mãnh nhớ rõ, Dương Trì nói với hắn, sức lực của Dung Văn Thanh tương đương một nam tử thành niên, rõ ràng là lừa hắn!

Ngay cả hắn đều cảm thấy hổ khẩu đau đớn, sao có thể chỉ là một nam tử thành niên, ít nhất là hai!

Dung Văn Thanh thân hình nhẹ nhàng, hơn nữa độ công kích mười phần, vì sức chịu đựng vốn là điểm yếu của nàng, sau khi được buff, liền biến thành bug. Hiện tại nàng chính là mở ra aura vô địch, Dương Mãnh liên tục bại lui.

Dung Văn Thanh đặt tay lên ngực tự hỏi, quả nhiên nàng lại kiêu ngạo, quá để mắt chính mình.

Thế gian cao thủ đông đúc, dân gian ngọa hổ tàng long, thế giới to lớn, cường giả như mây! Nàng tuyệt không thể bởi vì chút thành tựu mà trở nên tự phụ, tựa như tên Dương Mãnh này, lúc trước nàng vẫn luôn không lưu tâm hắn, suýt thì té ngã!

Nếu không bật hack, hôm nay thỏa thỏa liền lạnh!

Đao rơi xuống đất, tỉ thí kết thúc.

"Đa tạ, Dương công tử nói chuyện giữ lời?" Dung Văn Thanh nhướng mày, kiếm trong tay vững vàng đặt trên cổ đối phương.

Dương Mãnh cúi đầu nhìn thoáng qua mũi kiếm, ngước lên nhìn thẳng đôi mắt Dung Văn Thanh. "Mỗ* nói chuyện giữ lời! Nếu Dung đại nhân thắng, xin đại nhân chịu khó một chút, dầm mưa lên đường."

*tiếng tự xưng, dùng làm tiếng đệm khi xưng hô

Vẫn là chính nhân quân tử a, Dung Văn Thanh thầm khen, cổ tay vừa động, đánh ra kiếm hoa xinh đẹp, sau đó cắm kiếm xuống đất, giữa khe hở hai phiến đá xanh.

"Đa tạ Dương công tử." Phẩm tính một lời nói một gói vàng của cổ nhân vẫn là đáng giá tán dương.

Dương Mãnh gật đầu, ném cho Dung Văn Thanh một khối lệnh bài.

"Khối lệnh bài này sẽ có hiệu lực trong vòng hai canh giờ." Dương Mãnh nói xong, xoay người, đi vào màn mưa.

Chờ thân ảnh Dương Mãnh hoàn toàn biến mất trong mưa, hai chân Tống Trác mới có sức lại, hắn lảo đảo hai bước đi đến bên cạnh Dung Văn Thanh, "Bá Du, quái thai này có ý gì vậy?"

"Quái thai?" Dung Văn Thanh thấp giọng nhắc mãi hai từ này, phát hiện còn rất thích hợp Dương Mãnh. "Ý của hắn là, hắn chỉ có thể chống đỡ hai canh giờ, hai canh giờ trôi qua, binh quyền Văn Học sẽ không còn nằm trong tay hắn."

"Hả?" Cái lề gì thốn? Dương Mãnh mới là quan viên Tư binh mà! Hơn nữa hắn tự tay giết Tư binh giam đốc, như thế nào sẽ giao nộp binh quyền?

"Ngươi trở về Tống gia rồi cứ thành thật ở yên đấy, Tống gia là nhà giàu số một số hai Văn Học, cho dù Dương gia tạo phản xưng Hoàng đế, cũng không dám tùy tiện động Tống gia, ngươi ở yên trong Tống gia là an toàn nhất." Dung Văn Thanh dặn dò Tống Trác, nàng thật sự sợ vị này đầu óc nóng lên liền đào tẩu chung với nàng, đừng hoài nghi, lấy IQ của Tống Trác hắn hoàn toàn có thể làm ra chuyện này. "Hơn nữa, chăm sóc Tần Cầm cho tốt."

"Ngươi không dẫn theo Tần cô nương?"

"Không được, một đường này nhiều hung hiểm, thêm một người, có khả năng dâng lên thêm một cái mạng." Nếu nàng đã chết, ít nhất còn có Quốc sư ở, Ngọc Giác về sau sẽ không cô đơn.

Dung Văn Thanh nói xong, phát hiện mưa đã nhỏ đi nhiều, thừa dịp mưa tạnh, nàng nhanh chóng cầm ô chạy trốn. Vạn hạnh bên ngoài có xe ngựa do Tư công chuẩn bị, giúp nàng miễn kham ưu gặp mưa giống như Dương Mãnh.

Bị Dung Văn Thanh bỏ xuống Tống Trác thở dài, cũng rời khỏi sảnh nghị chính, ban nãy còn náo nhiệt vô cùng, giây lát liền chìm vào im lặng.

Dung Văn Thanh không biết cầm cương xe ngựa, nàng thử một chút liền vội vàng từ bỏ. Rút chủy thủ trong ủng ra, Dung Văn Thanh chém đứt dây thừng buộc trên lưng ngựa.

Cưỡi ngựa không cần yên chính là khảo nghiệm trình độ của người cưỡi, Dung Văn Thanh chỉ có thể dồn sức vào hai chân, kẹp chặt bụng ngựa, chỉ cần một giây xóc nảy nàng sẽ bay.

Cản mưa một đường chạy đến Văn Học hang ổ, Đông Thập Nhất sớm đã chuẩn bị xe ngựa, cùng mười mấy ám vệ đang chờ Dung Văn Thanh.

Không sai, thời điểm Tống Trác báo tin Dương gia phản cho Dung Văn Thanh, Đông Thập Nhất liền lặng lẽ hồi phủ dọn đồ giúp Dung Văn Thanh chạy trốn.

"Đi!" Xoay người xuống ngựa, sau đó nhảy vào xe, tất cả động tác Dung Văn Thanh dùng không tới mười giây, nàng còn chưa ngồi ổn, ba con ngựa khỏe đã kéo xe chạy hướng ngoại thành.

"Ai đang phóng ngựa trong thành? Hôm nay giới nghiêm, không được phép ra ngoài!" Đến cổng thành, quả nhiên bị binh lính trông coi ngăn lại. Dung Văn Thanh không đi ra ngoài, chỉ dùng sức đem thẻ bài Dương Mãnh cho nàng ném cho tiểu binh đang ngăn trở kia.

Tiểu binh cúi đầu nhìn, trầm mặc thu hồi lệnh bài, hắn dang tay, phất phất, cổng thành vốn đóng chặt ầm ầm mở ra.

Đông Thập Nhất không dám chậm trễ một giây phút nào, giá xe ngựa hướng ngoại thành mà chạy. Một xe ba ngựa, cộng thêm mấy chục con tuấn mã cứ như vậy chạy ra ngoài thành.

Ra khỏi thành, mưa càng hạ càng lớn, bánh xe bắt đầu trượt, Dung Văn Thanh lắc lư ngồi trong thùng xe.

"Đại nhân! Mưa quá lớn, ngài có muốn tìm một chỗ trú mưa?" Đông Thập Nhất cũng không chịu nổi bầu trời dồn dập trút nước, ở bên ngoài hô.

Dung Văn Thanh siết chặt nắm tay, thở sâu. "Đã vượt qua đường sông La Hà ở phía Đông chưa?"

"Không có!" Đông Thập Nhất lắc đầu, bầu trời đánh xuống lôi điện, chiếu sáng con đường tối tăm phía trước, Đông Thập Nhất nhăn mày, chậm rãi kéo chặt dây cương, ghì xe ngựa chậm lại.

Một ám vệ theo sau thấy thế giục ngựa tiến lên hỏi: "Thập Nhất đại nhân, xảy ra chuyện gì?"

"Ngươi tiến lên nhìn xem, đó có phải đường sông thông hướng La Hà không?"

Ám vệ gật đầu, thúc ngựa chạy tới.

Dung Văn Thanh phát giác xe ngựa dừng lại, vội vã vén mành lên hỏi: "Có chuyện gì thế?"

"Đại nhân, sấm sét vừa mới đánh xuống, hình như ta thấy đường sông phía trước..." Đông Thập Nhất không quá xác định, chuyện hắn nhìn đến vượt quá mức tưởng tượng, hắn hoài nghi chính mình mù.

"Báo! Đại nhân! Nước đã lấp kín nửa đường sông phía trước!" Tiến đến xem xét ám vệ trở về đặc biệt nhanh, tin tức hắn mang đến làm tim Dung Văn Thanh thoáng chốc ngừng đập.

Mực nước Tấn Giang, bạo trướng!

Sao lại thế này! Rõ ràng không phải lúc này mà! Dung Văn Thanh nhớ đến tai nạn được ghi chép trong sách sử, cả người run rẩy. Nước tràn sớm hơn dự định, có phải đồng nghĩa với việc, hết thảy những gì nàng làm, đều thành công cốc!

"Đại nhân? Đại nhân!" Đông Thập Nhất muốn xin chỉ thị nên làm gì tiếp theo, kết quả phát hiện Dung Văn Thanh hai mắt đăm đăm, thất hồn lạc phách. "Đại nhân, kế tiếp đi như thế nào?"

Đường sông nối La Hà đã bị lấp kín, muốn vượt qua, nhất định phải đi đường vòng dưới chân núi, sau đó qua cầu, hành trình như vậy ở ngày thường không tính cái gì, nhưng đặt trong tình huống mưa to như hiện tại là quá nguy hiểm.

Không nói cái khác, trong hoàn cảnh duỗi tay cơ hồ không thấy năm ngón qua cầu, quả thật chính là ngại mạng mình quá dài!

Dung Văn Thanh rối rắm, nàng luôn tự xưng bình tĩnh, hiện tại lại hoảng loạn không biết như thế nào cho phải.

Mạnh mẽ qua sông, vẫn là trở về chui đầu vô lưới? Hay tìm địa phương ẩn nấp ở gần đây?

Lựa chọn rất khó sao? Kỳ thật không khó.

"Trở về."

"Đại nhân?" Đông Thập Nhất không nghe rõ Dung Văn Thanh mệnh lệnh.

Dung Văn Thanh ngẩng đầu, nhìn hắc ám vô biên phía xa xa. "Quay xe, trở về Văn Học Thành!"

Đông Thập Nhất há mồm muốn khuyên nhủ Dung Văn Thanh, sau đó phát hiện không biết nói gì mới tốt.

Khuyên cái gì? Lý do Dung Văn Thanh lựa chọn trở về quá đơn giản. Nàng không bỏ xuống được bốn mươi vạn bá tánh trong thành.

Từ sáng sớm đến bây giờ, mưa to mới hạ bất quá nửa ngày, nhìn tình hình, một chốc tuyệt đối sẽ không dừng, mà lúc này, mực nước Văn Học đã tăng đến mức lấp đầy một nửa đường sông từ đầu vốn bị bỏ hoang.

Nếu trước đó Dung Văn Thanh không có rửa sạch đường sông, chỉ sợ lúc này một nửa Văn Học Thành đã bị nước nhấn chìm rồi!

Dung Văn Thanh lựa chọn trở về, là bởi vì nàng cần ngăn cản nhân thủ gia cố đê đập Tấn Giang, nếu bờ đê bị mưa to phá hủy, Văn Học Thành nguy ở sớm tối!

Mặc dù ở trong thành có vô số người muốn lấy mạng nàng, nàng cũng không chút do dự lựa chọn trở về.

Đông Thập Nhất đột nhiên hiểu ra một chuyện, lúc trước hắn vẫn luôn không hiểu, vì cái gì Ngọc Giác công chúa lại coi trọng Dung Văn Thanh như vậy, vì cái gì Hoàng đế sẽ nói Dung Văn Thanh có tài Tể tướng.

Bất luận mặt khác, chỉ riêng tấm lòng thương yêu bá tánh, Dung Văn Thanh có thể gánh vác được bốn chữ 'Tể tướng chi tài' này! Nàng cũng đảm đương được Mục Hồng Giác ưu ái!

"Vâng!" Đông Thập Nhất không biết mình làm sao vậy, hắn chỉ cảm thấy trong lòng có ngọn lửa hừng hực cháy, thiêu đốt đến lý trí không rõ, thiêu đốt đến muốn tan xương nát thịt, để thành toàn lòng trung nghĩa của hắn!

Chết có gì đáng sợ? Chỉ cần thực hiện được lý tưởng, chỉ cần có thể cứu được càng nhiều người, đối mặt tử vong, không hề sợ hãi!

Đường về rất ngắn, nước mưa khiến nó trở nên gian khổ, Dung Văn Thanh dùng gấp đôi thời gian khi đi, mới lần nữa trở lại cửa Văn Học Thành.

"Sao ngươi lại quay trở về?" Đầu tiên nhìn đến bọn họ, là vị tiểu binh ngăn lại rồi sau đó mở cổng thành cho bọn họ.

"Đường sông nối thông La Hà đã bị nước lấp một nửa." Dung Văn Thanh từ trong xe ngựa đi ra, nàng nhảy xuống đi đến trước mặt tiểu binh kia, "Dẫn ta đi tìm Dương Mãnh."

Tiểu binh không quá hiểu lời Dung Văn Thanh nói, mặc cho ai đều sẽ không nghĩ đến, Văn Học Thành hơn bốn mươi vạn người, tùy thời sẽ gặp phải hồng thủy bao phủ nguy hiểm.

"Ta muốn gặp Dương Mãnh!" Dung Văn Thanh cũng không có thời gian chờ tiểu binh hâm nóng đầu óc, nàng lạnh giọng quát, cả người tuy rằng ướt nước mưa, thập phần chật vật, nhưng đôi mắt nàng quá đỗi sáng ngời.

Tựa như vầng thái dương lóa mắt nhất trên bầu trời, có thể mang cho mọi người hi vọng.

Tiểu binh bất giác gật đầu, xoay người chạy vào trong thành.

Không phải chờ lâu, Dương Mãnh liền cưỡi ngựa tới.

Người còn chưa tới nơi, Dung Văn Thanh đã nghe thấy thanh âm xen lẫn chút hoảng loạn của hắn, "Đường sông phía Đông bị lấp một nửa?"

"Há chỉ một nửa! Còn kỳ kèo nữa, là lấp đầy luôn!" Dung Văn Thanh cao giọng hô, nàng lần đầu tiên không màng hình tượng như thế, tiếng thét bén nhọn sắp phá âm.

Ai rồi cũng phải quay xe thôi:D
Nhấn Mở Bình Luận