Lọc Truyện

Thầy À ! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em ?

Nếu bắt buộc phải miêu tả chính xác nhất về bề ngoài của nhóc James, có lẽ thần thái của nó trông khó tính hơn ba Vinh với cả ông nội của nó luôn đó. Cả gia đình chúng tôi đều nhìn thấy rằng, thằng bé giống hệt như ông cố nội của mình, hay còn gọi là ông hai Vương. Một ông hội đồng nổi tiếng ngang tàng khó ăn nhất cái vùng này thời xa xưa. Nhưng thật ra ông là người mặt lạnh tâm nóng. Trông hùng hổ vậy nhưng đã âm thầm giúp đỡ bà con nghèo khổ khi ấy rất nhiều. Đến nỗi bây giờ danh tiếng của ông vẫn được hậu bối nhắc lại bằng sự nể trọng và kính phục. Được nghe kể lại, ngày trước ông cố nội tài giỏi dữ dội lắm. Bên cạnh đó, độ bá đạo và chất chơi có khi chấp hết cả dàn trai trẻ bây giờ. Đi cướp dâu mà cầm lựu đạn như cầm trái cây, là đủ hiểu ông ngầu lòi như thế nào rồi. Bởi vậy dòng dõi của ông toàn là thứ dữ thôi.

Nghĩ cũng ngộ, tôi nhớ hồi mang bầu bé James mình cũng lạc quan vui vẻ lắm, không hiểu sao khi sinh ra mặt thằng bé trông cọc dễ sợ. Eo ơi! Nét mặt của nó nghiêm chỉnh kinh khủng. Cái giọng khóc mới gọi là đặc biệt, không the thé như bé An khi mới sanh đâu. Anh ta rất ít khi khóc, mà 1 khi khóc sẽ mang âm vang có thể khiến các bé sơ sinh khác đang ngoác mồm ăn vạ, nghe xong 1 cái là cả đám tròn mắt nín lại liền. Ngay cả bé An, chị hai của nó, tối ngày hay mè nheo với ba khiến cho anh ta đang ngủ bị giật mình tỉnh giấc. Thế rồi anh ta gào lên doạ cho chị An lép vế phải hạ tông giọng nói với ba Vinh rằng:

- Ba, em dữ!1

Để tạo nên cái cọc đặc trưng ấy, chính là cặp chân mày mũi kiếm của nó. Ta nói rõ nét mồn một, nhìn vào trông y như 1 ông tướng con vậy. “Mà theo nhân tướng học, những người có dáng chân mày này rất xem trọng danh dự và chữ tín của bản thân, luôn sống có trách nhiệm và thường giúp đỡ mọi người xung quanh. Ngoài ra, đây cũng là người có tướng thông minh và có học thức, thích khám phá và thường sẽ là chuyên gia trong lĩnh vực của bản thân. Những người có tướng chân mày này có thể thành những người lãnh đạo giỏi khi phát huy hết năng lực của mình.”

Thật sự rất nhiều bậc trưởng bối khi gặp mặt thằng bé xong đều phán với cốt cách của nó, sau này chắc chắn không làm quan thì sẽ làm tướng. Còn tôi thì cầu mong con sau này sẽ là người đàn ông khoẻ mạnh, vững chãi, có nhân cách tốt. Biết sống tử tế có ích cho xã hội như những gì ông nội nó vẫn luôn dạy con cháu là được. Nhưng nhất là tôi mong con đừng khó tính khó nết quá, để cho con vợ nó sau này sẽ không khổ sở như tôi và bà nội nó đã từng.

..................

“Phật dạy: Tu trăm năm mới đi cùng thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn gối. Gặp gỡ nhau trong biển người mênh mông, nhất định đều là duyên phận. Vợ chồng kiếp này sống với nhau hạnh phúc, tức là tích phúc báo cho chính mình…”

Nếu có kiếp sau, kiếp sau nữa và kiếp sau nữa nữa, tôi khấn xin trời đất hãy cho tôi vẫn được là người chung chăn gối với anh giáo già nhà mình. Chúng tôi sẽ gặp lại nhau giữa nhân gian ti tỉ người này, sẽ cùng nhau trải qua những bão tố và kết duyên vợ chồng. Sẽ cùng nhau có 1 mái ấm viên mãn hạnh phúc bên những đứa con lanh lợi đáng yêu.

Sau khi mọi thứ đã ổn định, vợ chồng tôi quyết định sẽ không dọn đi đâu hết. Vẫn cùng các con ở lại căn nhà Tổ với ba mẹ và ông bà tổ tiên. Mặc dù có xa trung tâm thành phố chút xíu, nhưng đạp xe hơi từ đây ra đó mấy hồi. Vì bây giờ ba mẹ cũng đã tuổi già sức yếu, những năm tháng còn được ở bên phụng dưỡng các ngài chẳng biết có tới chục năm hay không?

Con trai, con gái của tôi càng lớn càng khôn lanh, đồng nghĩa với việc ba mẹ của chúng tôi tóc lại càng bạc, da càng thêm nhăn. Và nhất là trí nhớ của các ngài đã không còn minh mẫn nữa. Suy cho cùng các ngài cũng chỉ là 'người trần mắt thịt', làm sao tránh khỏi số kiếp của sinh, lão, bệnh, tử.

Những ngày gần đất xa trời, chắc có lẽ biết mình sắp đi xa, ba Vũ toàn kêu mẹ dìu ra gốc cây liễu cổ thụ ngồi ở đó hóng gió. Ba run rẩy nắm lấy tay mẹ và nói những câu điềm gở  rằng:

- Nay mai anh có đi trước, em chớ buồn và khóc thương vì anh nhiều nghe không? Anh sẽ đầu thai sớm hơn và chờ em sinh ra ở kiếp sau. Biết đâu mình vẫn sẽ gặp lại nhau trong vai trò là thầy giáo với cô sinh viên, hay 1 ông trâu già thích gặm cỏ non nữa thì sao nhỉ? Nếu qua bên đó trước, anh sẽ cố gắng xây dựng sự nghiệp lẫn cơ ngơi đâu đó sẵn sàng, để khi em qua bên đó với anh, sẽ cho em sống no ấm hạnh phúc như kiếp này anh đã làm.1

Những câu nói ấy của ba đã khiến mẹ buồn tủi lén khóc rất nhiều. Nhưng trước mặt ông bà vẫn cố tươi cười tỏ ra là mình vẫn ổn. Để khi lỡ ông có nhắm mắt xuôi tay, sẽ không vướng bận về bà mà thanh thản ra đi. Tôi trông thấy cảnh ấy cứ như nhìn thấy tương lai của mình sau này. Ước gì thời gian có thể ngừng trôi hoặc chảy qua 1 cách thật chậm rãi, để những người yêu thương nhau có thể ở bên nhau lâu thêm 1 chút nhỉ? Vì vốn dĩ “cuộc đời như những chuyến xe. Người lên, người xuống, người về, người đi. Lúc hội ngộ, lúc phân ly, nụ cười, tiếng khóc có khi lặng buồn”. Chớp mắt ta thấy mình được sinh ra, chớp mắt liền trưởng thành và chớp mắt thấy mình đã già. Thế nên những giây phút bình yên ở hiện tại, hãy biết trân quý và hưởng thụ hết mình đi nào.

Một buổi tối mát mẻ sau khi 2 con đã học bài xong xuôi, cả gia đình chúng tôi cùng nhau ngồi dưới gốc liễu già để ngắm sao trời. Bé An nay đã vào lớp 3 đang ngồi bên cạnh ba, liền chỉ tay lên 1 ngôi sao to lấp lánh trên kia và thắc mắc hỏi:

- Ba ơi! Ngôi sao sáng nhất kia tên là gì vậy?

Nhưng ba Vinh chưa kịp trả lời, thì cậu em James đang ngồi bên cạnh mẹ, liền điềm đạm thay ba giải đáp thắc mắc cho chị gái mình như 1 ông cụ non:

- Đó chính là sao Sirius, ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm. Chúng ta có thể nhìn thấy nó như một ngôi sao nhưng thực chất nó là 1 hệ thống sao kép. Bao gồm một sao chính màu trắng gọi là Sirius A, và một sao lùn trắng mờ gọi là Sirius B. Trong tiếng Việt, Sirius được gọi là Thiên Lang, do nó nằm trong chòm sao Đại Khuyển mang hình dáng của một con chó lớn.

Tiếp tục chuyên mục nhiều chuyện, bé An liền chỉ sang 1 ngôi sao khác và quay sang hỏi em:

- Thế còn ngôi sao kia là gì? Em có biết không?

- Đó chính là sao Canopus, còn gọi là sao Lão Nhân hay sao Nam Cực Lão Nhân cũng được. Nó là ngôi sao sáng nhất trong chòm sao phía nam Thuyền Để, và ngôi sao sáng thứ hai trên bầu trời ban đêm sau Sirius. Tên của nó xuất phát từ Canopus thần thoại, một người cầm đầu đạo quân của vua Menelaus, vị vua của thành Sparta.

Quá ngưỡng mộ về sự thông minh của em trai, chị An liền tròn mắt cảm thán:

- James, sao cái gì em cũng biết hết trơn vậy?

Bình thản trước sự khen ngợi của chị gái, cậu bé liền quay sang trả lời bằng thái độ rất khiêm tốn:

- Thật ra những điều này trong sách đều có hết. Chị chỉ cần chịu khó đọc 1 chút là sẽ biết cả thôi.

- Nhưng chị lại chỉ thích vẽ tranh thôi à!

Thấy chị gái phụng phịu nói thế, đôi mắt trầm tĩnh của cậu bé liền hé lên 1 chút nhu mì:

- Vậy thì em sẽ ráng đọc thật nhiều sách, khi chị hỏi gì cũng sẽ trả lời cho chị biết. Để chị có thời gian vẽ tranh nha.1

Nhìn 2 đứa nhỏ tíu tít yêu thương hoà thuận với nhau, tôi liền cảm thấy vui mừng và hạnh phúc tràn trề. Hai vợ chồng cứ thế nắm tay dựa vào nhau nhìn 2 đứa trẻ đang leo lên xe đạp chạy vòng vòng trong sân. Đảo mắt thấy ba mẹ mình đang tình tứ, tự nhiên không biết trong đầu nghĩ gì mà bé An lại quay sang hỏi em trai mình:

- Vậy James, em có biết làm thế nào để ba mẹ sinh ra được chúng mình không?

Ặc, nghe con bé hỏi chuyện, tôi liền khựng lại cùng anh giáo hồi hộp nghe James Google trả lời:

- Đó là vì ba cho mẹ hạt giống tình yêu của ba. Sau đó hạt giống ấy được đặt trong bụng mẹ và nảy mầm ra 2 đứa mình. Đúng 9 tháng 10 ngày, khi mình có đầy đủ tay, chân, mắt, mũi miệng sẽ từ bụng mẹ chui ra ngoài. Nói chung 2 chị em mình chính là kết quả tình yêu của ba và mẹ đó. Ba đã từng nói với em như thế.

Ngó lên anh giáo đang nhìn 2 đứa con mình híp mắt cười, tôi thầm thì khen ngợi ổng:

- Anh hay quá anh ơi!

~~~~~~~~~

Rất nhiều năm về sau.....

Tại 1 trường mẫu giáo quốc tế, có 1 cậu học sinh trung học phổ thông chắc cũng đã lớp 12 gì rồi. Khi vừa bước chân xuống xe hơi, mọi ánh mắt của những người trên phố đều đổ dồn đến vì sự chói loá của cậu. Bởi chiều cao mà cậu đang sở hữu, có thể sánh tầm với thanh thiếu niên ở các nước phương Tây. Nhưng những đường nét trên khuôn mặt lại mang đậm vẻ đẹp của 1 chàng trai Châu Á chính hiệu. Bữa nay cậu thay mẹ vào trường mẫu giáo, để rước em gái út cưng mà ba mẹ đã vỡ kế hoạch, nay đã lên lớp chồi đi học về.1

Trông thấy anh ba đang đứng ở cửa lớp chào hỏi cô giáo, bé Diệp Ngọc liền buông hết mọi đồ chơi ở trên tay mà nhào đến chỗ anh mình gọi lớn:

- Anh baaaaa!!!

Nghe thấy tiếng út cưng vọng tới, người anh trai cao lớn này liền ngồi xổm xuống, giang rộng tay đón lấy em gái trắng trẻo xinh xắn của mình vào trong lòng, sau đó cẩn thận bế em lên. Khuôn mặt lạnh băng vốn có của cậu liền xuất hiện 1 nụ cười ấm áp:

- Bữa nay em đi học có ngoan không?

- Dạ có ạ!

Khi 2 anh em đang tíu tít với nhau, bỗng 1 bên bàn tay của cậu liền có 1 bàn tay nhỏ nhắn khác nắm lấy. Cúi đầu xuống, đập vào mắt cậu chính là hình ảnh 1 cô bé trạc tuổi cô em của mình. Bé gái ấy có đôi mắt tròn to ươn ướt, với khuôn mặt bầu bĩnh và 2 bím tóc được tết gọn gàng ở trên đầu. Cô bé so với em cậu xem ra cũng dễ thương và xinh đẹp không kém, nhưng đôi mắt lại có chút gì đó buồn buồn.

- Anh ơi! Anh có thể dẫn em về nhà anh với được không?1

Biết đâu đấy, trong tương lai, lại xảy ra vụ trâu già muốn gặm cỏ non nữa thì sao nhỉ?

- HẾT-

(Cuối cùng cũng đến lúc phải đặt dấu chấm hết cho câu chuyện này rồi mọi người ơi! Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn. Không nghĩ tới là tôi đã viết bộ truyện này cả hơn 1 năm nay. Nhưng hạnh phúc hơn nữa đã có những đọc giả đã đồng hành cùng tôi từ ngày ấy cho đến tận bây giờ. Thật cám ơn sự ủng hộ của mọi ng nhiều lắm! Chúc mọi ng có thật nhiều sức khoẻ và niềm vui trong cuộc sống nhé. Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại ở bộ truyện tiếp theo của tôi. Chuyến này tôi sẽ viết thật nhiều rồi mới 'up' lên, nên chẳng biết bao giờ chúng ta mới có dịp gặp lại nhỉ? Trong quá trình viết vẫn gặp nhiều thiếu sót và sai lỗi chính tả, rất mong mọi ng thông cảm. Một lần nữa tôi muốn nói: cám ơn và yêu mọi người rất nhiều!!!!)
Nhấn Mở Bình Luận