Lọc Truyện

Thanh Xuân Của Tớ Chính Là Cậu

Không gian sáng rực ánh đèn lên, bờ biển cũng ngập tràn tiếng vỗ tay chúc mừng, Ngụy Thành bật cười đỡ Mễ Mễ đứng lên, bản thân quỳ một chân xuống, ánh mắt mọi người bất ngờ đồ dồn lại.

“Ôi cặp lại lãng mạn quá”.

Y Y sững người, hai người họ tâm giao với nhau à. Ngụy Thành cười nhẹ, anh từ trong túi áo đưa ra hai chiếc nhẫn, Mễ Mễ bật cười.

“Chúng ta có những bốn chiếc nhẫn”.

Anh gật đầu, xỏ vào ngón tay cô, ánh mắt trìu mến hôn nhẹ lên bàn tay ấm áp của Mễ Mễ. Từng giọng nói vang lên:

“Hôn đi…hôn đi”.

Cố Ngụy Thành tiến lại, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Mễ Mễ vào gần mình hơn, anh hôn lên môi cô, nụ hôn mãnh liệt nhưng cũng đầy ngọt ngào, tiếng hò hét vỗ tay vang khắp bãi biển, họ chính là đôi đẹp nhất trong buổi tối này. Y Y mừng cười, ánh mắt mãn nguyện nhìn về phía Mễ Mễ.

“Cuối cùng cô bạn thân của em cũng tìm được bến bờ hạnh phúc cho mình rồi”.

An Đoàn gật đầu, “Vợ hay là chúng ta sinh em bé đi”.

Y Y giật mình quay lại, “Anh nói gì cơ, đừng quên đã hứa với em như nào”.

Vừa nói Y Y vừa đá vào người An Đoàn, giữa không gian hạnh phúc, Cố Ngụy Thành ôm lấy Mễ Mễ với sự xúc động khó tả.

*

Tại một quán ba, Trịnh Tuyết ngồi ngắm nghía ly rượu trên tay, khuôn mặt u buồn hiện qua ly rượu mờ mờ ảo ảo. Cô ta bật cười tự chế giễu bản thân mình.

“Trịnh Tuyết ơi là Trịnh Tuyết mày làm đủ điều để nhận lấy kết quả như vầy sao, đúng là thảm hại mà”.

Một tiếng bước chân đi dần tới, bàn tay dài đặt lên ly rượu của Trịnh Tuyết đưa về hướng mình uống cạn. Trịnh Tuyết nhíu cặp lông mày lại, quay người sang phía người đàn ông.

“Anh là ai vậy, tôi không muốn gây sự đâu”.

Ánh mắt Trịnh Tuyết bỗng sáng lên, đôi mắt to tròn nhìn người ông đàn ông trước mặt mình, đã mất tích bao nhiêu năm qua giờ lại quay lại.

“Cậu…”

Người đàn ông khẽ cười.

“Đúng là tôi”.

Trịnh Tuyết khó tin, cô véo má mình một cái thật đau.

“Á”.

Dòng suy nghĩ ban nãy không phải là mơ, người đang đứng trước mặt mình thật sự là Nhất Trạch. Anh thấy hành động bất ngờ ấy vội đưa bàn tay của mình ra xoa nhẹ má cô.

“Làm gì thế, có đau lắm không”.



Sự hiền lành bất ngờ của Nhất Trạch làm Trịnh Tuyết khó xử, cô lùi lại vài bước, khuôn mặt hoài nghi nhìn anh.

“Cậu bị trúng tà à, tự nhiên quay về còn thêm cả cái tính tốt bụng đấy nữa”.

Nhất Trạch lắc nhẹ đầu.

“Cậu đừng sợ, thời gian có thể thay đổi con người mà”.

Trịnh Tuyết nhíu mày lại, hai người ngồi lại tâm sự về chuyện mà anh đã trải qua sau 2 năm qua. Khi Cố Ngụy Nam bắt anh cũng bị kéo theo vòng xoáy đó, chỉ ngồi tù 6 tháng bị đánh đập, bị hành hạ. Một ông lão 50 tuổi đã giúp anh băng bó vết thương, chăm sóc như con đẻ. Lần đầu Nhất Trạch cảm nhận được hơi ấm của gai đình.

“Cậu bé, trẻ như thế sao đã vào đây rồi”.

Cảm giác như có một biến đá vô hình đang đè nén lời nói của anh.

“Không sao đâu, cậu ở chỗ tôi sẽ không gặp chuyện gì đâu”.

Nụ cười hiền từ soi chiếu khuôn mặt anh, chính nụ cười ấy khiến Nhất Trạch hiểu ra sự căm ghét thù hận chỉ mài mòn đi bản lĩnh của con người.

Việc cải tạo tốt đã giúp anh ra tù sớm hơn dự tính, người đàn ông đó cũng giúp anh có công việc làm và thành công như bây giờ.

Tiếng “cạch” của ly rượu trên bàn làm Trịnh Tuyết quay về lại hiện thực, lời kể của Nhất Trạch khiến cô bớt cảnh giác hơn.

“Vậy lần này quay về cậu có ý định gì”.

Nhất Trạch bật cười, quay sang nhìn Trịnh Tuyết.

“Vì muốn được ai đó chấp nhận bản thân”.

Trịnh Tuyết nhìn đôi mắt đang long lanh nhìn mình của Nhất Trạch, tai cô đỏ lên quay đi sang phía khác.

“Hừm”.

*

Y Y đưa Ngụy Thành cùng Tiểu Mễ đến một quán ăn ven biển. Bốn người nhìn bàn ăn đầy hải sản ánh mắt hai người phụ nữ sáng lên, đôi mắt long lanh của Mễ Mễ nhìn những món mà bản thân thích. Cố Ngụy Thành bật cười, nhìn cô ăn uống ngon miệng.

“Em ăn từ từ thôi”.

Mễ Mễ gật đầu, “Em sẽ cố”.

Từng giây từng phút trôi qua, thúc ăn trên đĩa không còn lấy một miếng. Hai người đàn ông nhìn nhau, ánh mắt ngơ ngác khó tả.

“Chuyện gì thế này”.

Tiếng “ợ” của Mễ Mễ làm ba người bật cười, cô ngại ngùng uống ngụm nước.

“Đừng cười em nữa, chỉ vì đồ ăn ngon quá chúng ta không nên lãng phí mà”.

Cố Ngụy Thành nhìn cô cưng chiều, An Đoàn thích thú nói, “Em nghĩ ai sẽ nuôi em”.

Một giọng nói ấm áp vang lên, “Tôi nuôi em ấy”.

Mễ Mễ bật cười lè lưỡi trêu lại An Đoàn, “Anh Ngụy Thành sẽ nuôi em, anh đừng bận tâm”.

Y Y ngồi bên cạnh cũng cười theo. Ánh mắt chăm chú nhìn ra khung cảnh ngoài biển tuyệt đẹp. Kết thúc bữa ăn, Y Y cảm thấy mệt liền cùng An Đoàn rời đi trước. Ngụy Thành nhìn Mễ Mễ, anh cầm lấy bàn tay nhỏ của cô đi ra phía biển.

Ánh đèn soi chiếu đường đi của hai người, sự hạnh phúc bao trùm lấy không gian xung quanh. Sóng biển vỗ vào bờ nghe như tiếng hát của thiên nhiên đang chúc phúc cho Mễ Mễ.

“Anh thật sự rất vui, hôm nay là ngày đẹp nhất mà anh từng trải qua”.

Tiểu Mễ khựng lại, cô quay sang xoa nhẹ mái tóc của anh, ánh mắt trìu mến hôn lên trán Ngụy Thành.

“Moa, anh yêu chúng ta đi tản bộ tiếp nào”.

Ngụy Thành bật cười trước hành động đáng yêu của Mễ Mễ. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên, hai người cùng nghịch với nhau dưới biển, chạy đuổi qua những gò cát…

“Haizz, mệt quá đi”.

Mễ Mễ thở dài nằm trên cát, bên cạnh là Cố Ngụy Thành đang nắm tay cô, hai người ngẩng mặt lên ngắm những ngôi sao trên trời.



“Chúng ta sẽ mãi hạnh phúc nhé”.

Một tia sáng chạy ngang qua, Mễ Mễ tủm tỉm cười, quay sang nhìn Ngụy Thành, anh cũng nhìn cô, bốn mắt cùng nhìn nhau, cọ tim như đập chung một nhịp.

Về khách sạn, Mễ Mễ vào trong phòng tắm trước, tiếng nước chảy tí tách làm anh ở bên ngoài mặt mày đỏ ửng lên.

“Sao mặt mình lại đỏ thế này”.

Cố Ngụy Thành ngồi thấp thỏm trên ghế sofa, anh lúc đứng lên lúc lại ngồi. Nhìn qua chiếc kính cửa, bóng người lúc ẩn lúc hiện qua kính, tai anh càng đỏ thêm.

Tiếng tí tách hết, cánh cửa phòng tắm mở ra, Mễ Mễ thoải mái bước ra ngoài, cô nhẹ nhàng xoa mái tóc đang ướt của mình, nụ cười bỗng hiện lên khuôn mặt vẫn còn giọt nước đọng lại.

“Anh làm sao thế, anh có ổn không”.

Đôi mắt long lanh của Mễ Mễ nhìn anh chăm chú, Ngụy Thành càng cảm thấy khó chịu hơn, anh vội vàng đứng dậy đi vào trong nhà tắm. Mễ Mễ khó hiểu ngồi cạnh ghế, nhẹ nhàng lau mái tóc của mình.

Tiếng xả nước tí tách, dòng chảy mạnh tạt nước vào khuôn mặt đang nóng bừng của anh.

“Cô ấy thật sự là…”

Một lát sau, Cố Ngụy Thành bước ra ngồi cạnh Mễ Mễ, cô quay sang nhìn mái tóc đang ướt sũng của anh.

“Anh mau qua đây”.

Cố Ngụy Thành ngơ ra, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của anh, Mễ Mễ thở dài tiến lại sấy tóc.

“Để tóc ướt như thế này sẽ bị cảm đấy”.

Khoảng cách ngắn, Cố Ngụy Thành cảm nhận được mùi thơm cơ thể của Mễ Mễ, làn da trắng mịn cùng mái tóc dài khẽ chạm vào mặt anh. Cố Ngụy Thành ngồi im cho cô sấy tóc, tiếng “khò khò” không còn, anh kéo tay cô lại, ánh mắt âu yếm nhìn Mễ Mễ.

“Anh thực sự không thể kiềm chế được nữa”.

Mễ Mễ khó hiểu, câu nói đó là có ý nghĩa gì. Chưa kịp phản ứng một nụ hôn mãnh liệt đã đặt lên môi cô. Không giống như mọi lần, cảm giác này mãnh liệt hơn rất nhiều.

“Anh thật sự rất thích em”.

Mễ Mễ thở hổn hển, mặt cô nhau lại, ánh mắt cũng đờ đẫn.

“Anh làm em khó thở đấy”.

Cố Ngụy Thành khựng lại, hành động ban nãy của mình có phải đã đường đột quá không. Anh quay người qua ôm lấy Mễ Mễ.

“Anh thực sự xin lỗi”.

Ánh mắt u buồn ấy làm cô cũng không biết nên làm gì, bàn tay nhỏ khẽ xoa mái tóc của anh, ánh mắt dịu hiền nói:

“Không sao đâu, anh cũng cố rồi mà”.

Cố Ngụy Thành dịu dịu vào lưng cô, bàn tay ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Mễ Mễ.

Trời sáng lên, Cố Ngụy Thành ôm chặt Mễ Mễ, bàn tay ấm áp của cô đặt lên ngực anh. Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô từ từ bò dậy, đôi mắt vẫn nhắm chặt lại mò đến chiếc bàn đầu giường.

“Bác sĩ Lê, cô có chuyện tốt mà không thông báo với tôi gì thế” y tá La ấm ức nói.

Mễ Mễ gáp ngủ, “À chuyện đó tôi muốn thông báo tới mọi người sau thôi”.

*

Đi về thành phố, Mễ Mễ nhìn tấm thiệp cười mà Ngụy Thành đã chuẩn bị sẵn.

“Anh làm mấy thứ này từ bao giờ thế”.

Cố Ngụy Thành cười nhẹ, “Từ tháng trước” nhìn ngày cưới cũng định sẵn cô cười mỉm.

“Anh cùng hai mẹ thông đồng với nhau từ trước đúng không”.

Cố Ngụy Thành lắc đầu, “Anh cũng chỉ bị ép thôi mà”.

Mễ Mễ đi đến bệnh viện, anh nhìn cô đi vào trong mới yên tâm rời đi. Hai mẹ đã chờ sẵn ở tiệm áo cưới, vẻ mặt trông chờ nhìn bản thiết kế đã chuẩn bị trước.



“Cố Ngụy Thành con đúng là con trai ngoan của ta”.

Ngụy Thành cười nhạt, ánh mắt kì vọng của anh nhìn bộ lễ phục đỏ truyền thống, cùng những họa tiết phượng hoàng lộng lẫy.

“Con cuối cùng cũng có cô ấy rồi”.

Trong bệnh viện, y tá La nhận được thiệp cưới của Mễ Mễ, ánh mắt sững sờ nhìn vào tấm thiệp.

“Cũng nhanh quá rồi, bác sĩ Lê cô đứng là…”

Bác sĩ Triệu bước lại, trên tay đã cầm theo tấm thiệp từ trước.

“Tôi có rồi nha”.

Y tá La ngơ ngác, “Sao anh cũng có vậy”.

Bác sĩ Triệu mỉm cười, “Cô muốn biết vậy sao”.

*

Sau một tháng, buổi lễ diễn ra trong một khách sạn lớn, Mễ Mễ mặc lễ phục đỏ truyền thống trong phòng chờ, Y Y bước vào ánh mắt sững sờ.

“Cố Ngụy Thành đúng là cao tay thật”.

Mễ Mễ bật cười, “Anh ấy chỉ thực hiện ước nguyện của mình thôi mà”.

Y Y cười nhẹ, “Bạn tốt cuối cùng sau bao nhiêu năm mình cũng được tận hưởng giây phút này”.

MC buổi lễ bắt đầu trong ngày trọng đại, Cố Ngụy Thành mở cửa bước vào, ánh mắt mãn nguyện nhìn về phía Mễ Mễ.

“Hôm nay em thật sự rất xinh”.

Bàn tay rộng lớn giang ra đón lấy Mễ Mễ, cô cười tươi chạy lại khoác tay anh cùng đi vào lễ đường. Tiếng vỗ tay lớn trong khán phòng, hai người mẹ òa khóc khi nhìn con cái của mình tìm được hạnh phúc.

Gia Ngụy mang nhẫn lên, ánh mắt gật đầu nhìn anh trai.

“Em rất vui đó”.

Trao nhẫn, cùng lời tuyên thệ, Cố Ngụy Thành hôn nhẹ lên môi cô. Mễ Mễ mỉm cười mãn nguyện, ước muốn từ 5 năm trước cuối cùng cũng thành hiện thực.

Sau buổi lễ, các phù dâu được xếp bên sau để bắt hoa cưới, Y Y nhìn Trịnh Tuyết cười mỉm kéo cô vào trong.

“Chị Trịnh Tuyết cố lên”.

Đóa hoa rơi xuống, một bàn tay bắt lấy, hàng phù dâu quay lại, một chàng trai bước lại tiến gần về phía Trịnh Tuyết đưa hoa cho cô. Mễ Mễ chừng Ngụy Thành cười mỉm. Các thành viên cùng chụp với nhau một bức hình kỉ niệm.

“Thanh xuân của anh chính là em”.
Nhấn Mở Bình Luận