Ba trang sách vàng
Ngô Bình hơi kinh ngạc: "Thần tộc có thể trực tiếp tiến vào cảnh giới kỷ nguyên bằng cách thôn tính các cường giả kỷ nguyên sao?"
Nguyệt Thần gật đầu: "Chỉ cần có thể trở thành vị thần tối cao thì có thể thôn tính cường giả kỷ nguyên. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là tìm được cường giả kỷ nguyên, còn phải đánh bại hắn, đây chính là chuyện khó nhất.
Ngô Bình: “Khi ngươi trở thành Cổ Thần cấp chín, ta sẽ giúp ngươi tiến vào cảnh giới kỷ nguyên."
Nguyệt Thần cười nói: "Sau khi sinh con trai, số mệnh của ta đã tăng lên rất nhiều, ta nghĩ không bao lâu nữa ta sẽ có thể đột phá."
Ngô Bình lấy ra một thiên quả Bất Hủ, nói: "Ăn quả này vào, ngươi hẳn là có thể đột phá đến cảnh giới thứ 17."
Cổ Thần cấp tám tương đương với cảnh giới Thiên Mệnh của cảnh giới thứ 16, trong khi Cổ Thần cấp chín thuộc về cảnh giới thứ 17, tức là cảnh giới Quy Tắc.
Nguyệt Thần cầm lấy thiên quả Bất Hủ, kinh ngạc nói: "Đây là quả gì?"
"Do năng lượng của một sinh linh mạnh mẽ biến thành, sinh linh đó đã bị trấn áp ở núi Bất Chu."
Nguyệt Thần rõ ràng cũng biết về núi Bất Chu, cô ta nói: "Thì ra là nó! Khi đó, ta cũng đã đến núi Bất Chu và nhìn thấy sinh vật đáng sợ này. Lúc đó ta ở cách xa núi Bất Chu hàng ngàn dặm là đã không dám lại gần, không ngờ ngươi đã trấn áp được nó."
Ngô Bình: “Ta cũng chỉ dùng mưu mẹo thôi, sinh linh trong núi ít nhất cũng tương đương với cường giả cảnh giới thứ 23, ta chắc chắn không thể đánh bại được."
Hoa Thần mỉm cười nói: "Tốt quá, tỷ tỷ trở thành thần tối cao, ta cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn."
Ngô Bình: "Đơn giản thôi, sau này ta sẽ giúp ngươi."
Sau khi uống rượu xong, Ngô Bình rời khỏi Nguyệt Cung, chuẩn bị đi luyện hóa những mảnh vỡ kỷ nguyên.
Ngọc Hoàng đã có quyết định đúng đắn, những mảnh vỡ kỷ nguyên nào có thể luyện hoa đều được ghi trên danh sách, hơn nữa danh sách còn có thể chỉ ra vị trí của mảnh vỡ kỷ nguyên.
Trên Thiên giới, trong một thời không nào đó, bốn phía đều là bóng tối, một mảnh vỡ lớn có đường kính hàng triệu dặm lơ lửng trong khoảng không. Từ lâu đã không còn sinh linh nào sống trong mảnh vỡ kỷ nguyên này. Nơi đây đã từng có một số lượng lớn sinh linh sống, không may, trong một lần kiếp nạn kỷ nguyên mới, mảnh vỡ kỷ nguyên không thể bảo vệ được những sinh linh bên trong.
Ngô Bình nhìn mảnh vỡ khổng lồ này, thả Tàng Cơ ra, nói: "Luyện hóa!"
Sau đó, với sự trợ giúp từ sức mạnh của Tàng Cơ, anh đã biến toàn bộ cơ thể mình thành hàng tỷ phù quang, tạo thành một trận pháp tinh luyện, bao bọc toàn bộ mảnh vỡ kỷ nguyên.
Khả năng thôn tính của tầng cấm thứ 25 cho phép anh dễ dàng luyện hóa mảnh vỡ. Kết quả, mảnh vỡ này bắt đầu dần dần co rút lại, mấy chục vạn dặm, mấy vạn dặm, mấy ngàn dặm, vật chất vô dụng biến mất thành hư vô, trung tâm bên trong lộ ra. Trung tâm của mảnh vỡ kỷ nguyên này là một chiếc chuông cổ, trên thân chuông có khắc 108 phù văn.
Đây là một pháp bảo kỷ nguyên, uy lực rất mạnh mẽ, hiện tại nó đang bị Ngô Bình luyện hóa, liên tục phát ra tiếng chuông kêu.
Ngay khi Ngô Bình đang dốc sức luyện hoa, một bàn tay khổng lồ từ trong hư không vươn ra, chộp vào chiếc chuông cổ.
Đôi mắt của Ngô Bình trở nên lạnh lùng, đột nhiên 3000 kiếm kiếp xuất hiện xung quanh anh! Đây là kiếm trận do anh bố trí từ trước để ngăn chặn có kẻ cướp đoạt pháp bảo!
"Bùm!"
Kiếm kiếp nổ ra, bàn tay lớn tan vỡ, từ hư không truyền đến một tiếng rên rỉ.
Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đem chiếc chuông cổ thu vào Tàng Cơ, tiếp tục luyện hóa. Cung luc đó, anh dung kiếm chém xuyên qua khoảng không rồi lao vào.
Ở một hành tinh không biết cách đó bao xa, có một người quái dị với cái đầu to như cái đấu ngồi trên một tảng nham thạch màu đen trơ trụi, xung quanh đó là nọc độc đen.
Đột nhiên, Ngô Bình xuất hiện phía trên nham thạch, nhìn chằm chẳm vào người quái dị với cái đầu to như cái đấu và nói: "Ngươi thật to gan, dám cướp đồ với ta!"
Người quái dị đầu to có cái đầu tròn, mặc áo bào tu luyện, một đôi mắt vừa dài vừa nhỏ, hàm răng nhỏ li ti đan xen vào nhau, không có lông mày và trên đầu chỉ có một nhúm tóc đỏ nhỏ xíu.
"Không ngờ ở kỷ nguyên này đã xuất hiện cường giả như ngươi, là ta đã tính sai." Ông ta cười toe toét: "Biệt danh của lão phu là Lão Tổ Lục Bào, là tu sĩ ở kỷ nguyên thứ mười."
Ngô Bình nhìn người này, cảm thấy hơi thở trên người ông ta có năm phần giống với hơi thở của kỷ nguyên này, trong lòng anh chuyển động, nói: "Ngươi có biện pháp có thể chống lại sự trấn áp của Thiên Đạo sao?"
Lão Tổ Lục Bào cười khà khà: “Cũng không xem như biện pháp gì, ta đã dung hợp cơ thể của ta với một cơ thể của Nhân tộc ở kỷ nguyên này. Bằng cách này, ta cũng sẽ tương đương với nửa tu sĩ của kỷ nguyên này. Đương nhiên, sau khi dung hợp, tu vi của ta cũng đã giảm đi một nửa, nhưng vẫn có giá trị."
Ngô Bình cau mày: "Dung hợp à? Đây là loại tà công gì."
'Phương pháp này gọi là công pháp chiết cây, nguyên lý cũng giống như chiết cây ở thực vật."
Ngô Bình: "Ta vừa mới chém trúng một cái hóa thân bên ngoài của ngươi, ngươi không muốn báo thù sao?"
Lão Tổ Lục Bào nói: "Sống nhiều năm như vậy, trải qua vô số sinh tử, ta biết một chân lý, thuận theo tự nhiên. Ngươi còn trẻ tuổi đã có thực lực như vậy, tương lai của ngươi là vô hạn. Đối với ta, ngươi là quyền thế, nên ta muốn kết bạn với ngươi, một nụ cười xóa bỏ mối hận thù."
Ngô Bình đang định nói không có hứng thú kết bạn với ông ta thì Lão Tổ Lục Bào đã từ trong tay áo lấy ra một cuốn sách vàng ba trang nói: "Đây là một cuốn sách đại đạo do chủ nhân của các kỷ nguyên trước kia viết ra. Mỗi kỷ nguyên có một trang, ta tình cờ lấy được ba trang trong đó. Chỉ tiếc là sau hai kỷ nguyên, ta vẫn chưa thể hiểu được những chân lý trong trang sách vàng. Bây giờ ta sẽ giao nó cho công tử, để đổi lấy, hy vọng công tử có thể trở thành bạn của ta. Nếu có một ngày công tử có thể tìm hiểu nội dung trong ba trang sách đại đạo, hy vọng có thể cho ta một lời khuyên."
Nói xong, ông ta đưa ba trang sách vàng vào tay Ngô Bình.
Ngô Bình cầm lấy sách đại đạo, nhìn lướt qua, anh cảm giác được Thần Cơ và Tàng Cơ đều run rẩy kịch liệt, giống như bị chạm vào.
Anh bình tĩnh cất nó đi và nói: "Người ta nói rằng oan gia nên giải không nên kết, ta kết bạn với ngươi. Ta tên là Lý Huyền Bình, chủ nhân của Thiên Đình."
Đôi mắt nhỏ dài của Lão Tổ Lục Bào sáng ngời: "Khó trách lại có thực lực như vậy, thì ra là Thiên Đế bệ hạ!"
Ngô Bình hỏi: "Lục Bào, có nhiều tu sĩ như ngươi không?"
Lão Tổ Lục Bào nói: "Những lão già như chúng ta không dễ gặp nhau, nhưng tu sĩ như ta cũng không ít, mỗi kỷ nguyên trước giờ đều là sân nhà của tu sĩ ở kỷ nguyên đó, thật ra chúng ta là cấp bậc thấp nhất."
Ngô Bình biết rang đay là thế hệ mới thay thế thế hệ cũ, xu hướng của lịch sử là như vậy, những cường giả kỷ nguyên dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ bị đàn áp bởi thế hệ cường giả mới nổi, đây là sự trao đổi chất.
Ngô Bình gật đầu: "Lục Bào, nếu có thời gian, ngươi có thể lên Thiên Đình tìm ta, sau này chúng ta sẽ gặp lại."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!