Lọc Truyện

Tại Sao Nam Chính Không Buông Tha Tôi

Hôm sau Diệp Tử Yên đến đại học Thanh Hoa, cô được lãnh đạo trường tiếp đón chu đáo. Đúng 7 giờ 30 buổi lễ được tiến hành. Cô nhìn sinh viên khoác lên mình bộ đồ tốt nghiệp trông ai cũng háo hức.

Lúc này, bóng dáng cao lớn bước vào hội trường. một sinh viên thấy anh liền hét lên: “ Là Viêm thần”

Toàn bộ sinh viên trong hội trường đều nhìn về phía anh. Viêm thần là sinh viên xuất sắc nhất của Thanh Hoa từ trước đến nay. Tất cả tài năng đều hội tụ lên người anh. Đến Thanh Hoa không ai không biết vị đại thần này a

Sở Viêm đi thẳng đến khu cho khách mời, khẽ gật đầu với mọi người nói: “ Em đến trễ rồi”

Viên hiệu trưởng liền bắt tay anh: “ không trễ không trễ, hôm nay em đến là vinh hạnh của trường”



Nói rồi, hiệu trưởng liền chỉ về phía cô: “ giới thiệu cho em, Diệp Tử Yên tiến sĩ trẻ tuổi của Harvard, học trò của giáo sư Michael”

Từ lúc Sở Viêm bước vào, cô không rời mắt khỏi anh. Thời gian 5 năm, Cậu thanh niên năm đó giờ càng thêm thuần thục. Nghe tiếng giới thiệu của hiệu trưởng, Diệp Tử Yên hồi thần.

Cô mỉm cười, đưa tay ra: “ xin chào”

Sở Viêm nhìn bàn tay mảnh mai trước mắt, anh đưa tay khẽ nắm: “ Đã lâu không gặp, Diệp Tử Yên”

Nghe giọng nói quen thuộc bên tai, tâm Diệp Tử Yên khẽ động một cái. Cô nhanh chóng buông tay: “ Đã lâu không gặp”

Hiệu trưởng Viên đứng bên cạnh đều nhìn thấy, ông hỏi: “ Hai người quen biết sao?"

Sở Viêm thu tay về, nhìn ông nói: “ vâng, là bạn cao trung”



“ Vậy thì tốt quá, hai em mau ngồi xuống đi. Sở Viêm, mấy năm rồi em mới trở lại a. Dạo này công việc bận rộn lắm sao?” Viên Hàm liên tục hỏi

Sở Viêm: “ công ty có khá nhiều việc. Mấy năm trước không đến được, mong thầy thông cảm cho”

Viên Hàm liên tục xua tay nói: “ Không trách em, mọi người đều có công việc của riêng mình. Không phải hôm nay em đến rồi sao, chút nữa phải nói mấy lời động viên bọn nhóc kia cho thầy là được”

Sở Viêm khẽ vâng một tiếng xem như đồng ý.

Bên này, Diệp Tử Yên nghe hai người nói chuyện liền rơi vào trầm tư. Sở Viêm cậu ấy không học Bắc Đại sao? Nhưng mà Lâm Tích cậu ấy học Bắc Đại mà. Không phải câu chuyện tình yêu của họ từ Bắc Đại nảy sinh sao?.

Suốt buổi lễ, Diệp Tử Yên đều không thể tập trung. Cô cảm thấy bản thân mình đã bỏ qua rất nhiều chuyện quan trọng. Lâm Tích nói với cô rằng cậu ấy kết hôn với người cùng trường nên cô luôn nghĩ đó là Sở Viêm a. Nhưng Sở Viêm lại là cựu sinh viên Thanh Hoa.

Hai người họ không học chung trường sao? Vậy, người kết hôn với Lâm Tích là ai?. Rốt cuộc tại sao mọi chuyện vẫn trật đường rây như vậy?

Muôn vàng câu hỏi hiện lên trong đầu Diệp Tử Yên làm cô rối loạn. Đang thất thần thì cô nghe được MC của buổi lễ nói: “ bây giờ xin mời cựu sinh viên của chúng ta, học trưởng Sở Viêm có đôi lời muốn nói với các bạn”

Sở Viêm đứng dậy, bước lên sân khấu: “ xin chào các bạn. Tôi là Sở Viêm”

“ Chào học trưởng ạ” Cả hội trường cùng hét lên

“ Hai năm trước tôi cũng tại hội trường này nhận tấm bằng tốt nghiệp. Chứng minh cho quá trình học tập không ngừng nghỉ. Sở Viêm tôi chúc các bạn thành công, sinh viên Thanh Hoa không có ai là bất tài cả” Sở Viêm phát biểu rất ngắn.

Khi chuẩn bị bước xuống sân khấu, một nữ sinh mặc đồ tốt nghiệp mạnh dạng hỏi anh:” Sở học trưởng, năm đó anh từ chối hoa khôi giảng đường là vì đã có bạn gái ạ?”
Nhấn Mở Bình Luận