Lọc Truyện
"Làm phiền." – Kỳ Văn nhận nén hương rồi hơi khom lưng xuống.

Đây là một ngôi chùa khá hẻo lánh, Kỳ Văn và Yến Dĩ Tuần trong lúc vô tình đã du ngoạn đến tận đây. Mấy năm nay, sức khỏe của Nguyên Đức Đế chuyển biến tốt một cách thần kỳ nên Yến Dĩ Tuần cũng không lo lắng nữa, dứt khoát buông thả chính mình dẫn Kỳ Văn chạy đi khắp nơi.

Kỳ Văn thành kính lạy một bái, rồi cắm nén hương vào lư hương. Không biết từ lúc nào, hai người đã dưỡng thành thói quen bái lễ mỗi khi thấy chùa, miếu.

Sau khi bái lạy phật tổ, Kỳ Văn nắm tay Yến Dĩ Tuần định rời đi thì bị một tiểu hòa thượng ngăn lại. Tiểu hòa thượng chắp tay trước ngực: "Thí chủ, giám tự* của chúng ta muốn gặp người."

(*) Giám tự: Sư Tri Sự hay vị sư trông coi mọi việc trong tự viện

Kỳ Văn hơi bất ngờ: "Giám tự của ngươi là...?"

"Danh xưng Tuyết Dản đại sư."

"Tuyết Dản đại sư?" – Kỳ Văn và Yến Dĩ Tuần nhìn nhau: "Ngươi có quen không?"

Yến Dĩ Tuần lắc đầu, tỏ ý không quen biết.

Kỳ Văn im lặng một lúc, sau đó quyết định đi xem thử Tuyết Dản đại sư này rốt cuộc là ai. Y cũng chắp tay trước ngực, cung kính nói: "Nếu đã như vậy, làm phiền tiểu sư phụ dẫn chúng ta qua đó."

"Đi bên này." – Tiểu hòa thượng cười, đi lên phía trước dẫn đường.

Hai người đi theo tiểu hòa thượng dọc qua hành lang của ngôi miếu, sau đó thì dừng lại trước một sương phòng. Trong sương phòng có đốt huân hương, vừa mộc mạc vừa sạch sẽ, lại tĩnh mịch đến mức không có âm thanh nào.

Kỳ Văn tự giác hạ giọng, trong vô thức xích lại gần Yến Dĩ Tuần.

"Đến rồi." - Tiểu hòa thượng nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Giám tự, họ đến rồi."

Trong phòng truyền đến vài tiếng sột soạt vụn vặt, lúc này Kỳ Văn mới nhận ra trong phòng còn có một người khác. Áo bào của người này cùng một màu với đệm chăn, mà người này cũng ngồi im không nhúc nhích nên y không nhìn ra.

Vị Tuyết Dản đại sư kia từ tốn đứng dậy, thanh âm từ trong phòng truyền đến: "Ta biết rồi."

Giọng nói này quá đỗi quen thuộc. Còn không phải chính là giọng nói ngày nào cũng ru ngủ bọn họ trên lớp đây sao! Sao có thể không quen thuộc hơn!

Kỳ Văn và Yến Dĩ Tuần đều nôn nao nhìn vào trong phòng. Đúng lúc này Tuyết Dản đại sư bước ra từ cánh cửa, gương mặt dần xuất hiện dưới ánh nắng, vẫn là khuôn mặt đó.

"Thế tử, điện hạ."

"Đã lâu không gặp, từ khi cáo biệt nhau hai người vẫn tốt chứ?"

Kỳ Văn hô lên: "An thiếu sư!"

Gọi xong thì nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Người đã thành giám tự của ngôi chùa này rồi à."

"Thế tử đúng là vẫn như trước." – An Phong Trúc cong khóe mắt, trên người mặc một thân áo trắng càng tăng thêm cảm giác xa lạ: "Bây giờ chỉ có Dản Tuyết, không còn Phong Trúc nữa."

Kỳ Văn chớp mắt: "...Ý ngươi là?"

Yến Dĩ Tuần ngược lại phản ứng trước, khẽ gật đầu gọi danh xưng của An Phong Trúc: "Tuyết Dản đại sư đến nay vẫn sống tốt chứ?"

Kỳ Văn cũng cung kính cúi người theo: "Tuyết Dản đại sư."

An Phong Trúc đứng thẳng tắp càng trở nên nổi bật giữa đám người: "Hai vị, mời vào."

Sau khi vào phòng, An Phong Trúc không vội ôn lại chuyện cũ, chỉ giải thích một chút: "Có người nói cho ta biết, hôm nay có hai vị khách nhân từ Cảnh Thành đến nên ta liền đoán là các ngươi."

Cảm giác quen thuộc tràn ngập trong phòng, Kỳ Văn đáp lại theo thói quen: "Chỉ dựa vào Cảnh Thành đã đoán ra là chúng ta sao?"

"Cũng không hẳn." – An Phong Trúc rót trà vào trong chén của hai người: "Nói là hai vị khách nhân từ Cảnh Thành nhìn rất đẹp, so với ta không có chút thua kém."

"Ta liền nghĩ, có tư sắc đến như vậy, chỉ có thể là hai vị." – An Phong Trúc thoáng dừng lại rồi bổ sung: "Còn có Ngũ điện hạ."

Nhắc đến Yến Chiêu, bọn họ đều im lặng cúi đầu nhìn mặt bàn.

Yến Dĩ Tuần mở miệng trước đánh tan sự trầm lặng: "An...Tuyết Dản đại sư những năm gần đây sống thế nào?"

"Mỗi ngày đều có Thanh Đăng Cổ Phật bầu bạn, thời gian trôi qua không vô vị chút nào, ta vô cùng thoải mái tự tại." – Giọng nói của An Phong Trúc so với khi trước còn lạnh nhạt hơn: "Mỗi khi nhớ tới mọi người thì sẽ vì mọi người cầu phúc, cũng coi như giải tỏa nỗi nhung nhớ trong lòng."

"Vì thế, thời gian trôi qua rất nhanh."

"Ra là vậy." – Yến Dĩ Tuần cụp mắt xuống.

Kỳ thật cả ba người không có gì để trò chuyện, trải nghiệm khác nhau, quỹ đạo cuộc sống của họ cũng khác nhau nên không có đề tài chung nào cả. Bọn họ chỉ đơn giản là muốn ngồi lại với nhau như những người bạn cũ đã lâu không gặp.

Ước chừng qua một canh giờ, sắc trời bên ngoài dần chuyển tối, lúc này Yến Dĩ Tuần mới chủ động mở miệng: "Đã làm phiền nhiều rồi, nếu có ngày rảnh rỗi sẽ lại đến tìm Tuyết Dản đại sư."

"Được." – Dứt lời, An Phong Trúc từ trong tay áo lấy ra một cái túi thơm rồi đưa cho Kỳ Văn: "Túi thơm này ta đã đặc biệt cầu phúc, mong hai vị bình an."

Kỳ Văn hơi do dự, nhưng vẫn nhận túi thơm: "Tuyết Dản đại sư có lòng rồi."

An Phong Trúc gật đầu không nói gì thêm. Đột nhiên hắn lại gần Yến Dĩ Tuần rồi thấp giọng nói gì đó, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Yến Dĩ Tuần, sự tò mò của Kỳ Văn hoàn toàn được khơi dậy.

Kỳ Văn không đoán ra được giữa hai người thì có chuyện gì để bí mật, thầm nghĩ mình hỏi thẳng thì không hay cho lắm nên quyết định chờ sau khi rời khỏi chùa sẽ 'tra khảo' Yến Dĩ Tuần một phen.

Sau khi nói xong, An Phong Trúc đứng dậy tiễn hai người.

Trùng hợp khi đứng dậy, ánh mắt hai người chạm nhau. Môi An Phong Trúc hơi hé, trong lòng hắn có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng câu từ cứ kẹt mãi ở cổ họng, cuối cùng đành chọn cách nuốt vào trong.

Có những hồi ức không nên khơi gợi lại.

Hai người im lặng thật lâu, sau cùng An Phong Trúc và Kỳ Văn nhìn nhau cười một tiếng, sự tình năm đó cứ như mây khói thoảng qua.

Ánh mắt An Phong Trúc nhu hòa: "Chúc Thế tử mọi điều tốt đẹp nhất!"

Kỳ Văn mỉm cười: "Người cũng vậy."

Yến Dĩ Tuần dắt tay Kỳ Văn: "Đi thôi."

Nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, An Phong Trúc rũ xuống tầm mắt. Mọi thứ đều đã qua, rất nhiều chuyện nên được buông bỏ.

Ra khỏi miếu, Yến Dĩ Tuần nắm tay Kỳ Văn dắt lên xe ngựa. Khi đã ngồi trong xe, Kỳ Văn thuận tay nắn nắn túi thơm mà An Phong Trúc cho mình, y cảm thấy túi thơm có chút kỳ lạ, hình như bên trong có chứa thứ gì đó. Kỳ Văn hiếu kỳ mở túi thơm ra, phát hiện bên trong là một mảnh giấy Tuyên Thành.

Yến Dĩ Tuần cũng để ý đến điểm kỳ lạ: "Là An thiếu sư bỏ vào sao?"

"Chắc là vậy." – Nói rồi Kỳ Văn mở mảnh giấy ra.

Trên mảnh giấy là nét chữ ngay ngắn "May mắn gặp khanh* thấy hoa đào. Từ nay đất trời đều bừng xuân ấm áp."

*Khanh không chỉ dùng khi vua gọi hạ thần mà còn được dùng khi vợ chồng hoặc bạn thân thiết gọi nhau.

Đọc xong y liền nghe thấy mùi chua nồng nặc: "Cũng không tệ."

Kỳ Văn chột dạ gấp tờ giấy lại rồi nói lảng sang chuyện khác: "Chúng ta nhanh tìm một chỗ rồi ăn chút gì đi."

Yến Dĩ Tuần liếc xéo lòng bàn tay đang giấu diếm mảnh giấy của Kỳ Văn, thản nhiên đáp: "Ờ."

Kỳ Văn:...

Một tiếng "Ờ" này khiến lông mày của Kỳ Văn giật giật, với giọng điệu này liền đoán được đêm nay nhất định sẽ không dễ chịu gì.

Bản năng sinh tồn khiến Kỳ Văn không dám lên tiếng, dù sao y cũng không muốn thêm dầu vào lửa đâu. Thế là y vén màn kiệu lên ngắm phong cảnh ở bên ngoài. Ngoài ô cửa gió thổi nhè nhẹ, tóc mai của Kỳ Văn hơi tung bay, cảm giác vô cùng thoải mái, dễ chịu.

Đang lúc mải mê ngắm nhìn, hai bóng dáng quen thuộc chợt lướt qua.

Kỳ Văn lập tức căng mắt, y ló đầu ra tìm kiếm bóng dáng của hai người nọ. Hai người kia đang cưỡi ngựa, từ xa có thể nhìn thấy bóng lưng cưỡi ngựa tuyệt đẹp.

Chỉ nhìn thấy hai bóng lưng này là đủ rồi.

Kỳ Văn lắp bắp quay đầu lại, luống cuống tay chân kéo kéo Yến Dĩ Tuần: "Trì, Trì tướng quân.... Yến Chiêu...Hai người họ, hai người họ vừa mới đi qua..."

Yến Dĩ Tuần nhìn Kỳ Văn lắp bắp vài giây: "Ngươi...đói bụng á?"

Kỳ Văn lắc đầu: "Không, không phải. Hai người họ vừa rồi cùng nhau cưỡi ngựa đi ngang qua. Yến Chiêu còn sống, Yến Chiêu vẫn còn sống!"

Yến Dĩ Tuần lúc này mới nghe ra ý của Kỳ Văn, sắc mặt lập tức thay đổi. Hắn thò đầu muốn nhìn bọn họ, nhưng hai người đó sớm đã đi khuất khỏi tầm mắt. Kỳ Văn nhìn ra ngoài hỏi Lục Diên đang điều khiển xe ngựa như để làm chứng: "Lục Diên, vừa nãy là Trì tướng quân và Ngũ điện hạ đúng không?"

Lục Diên đáp: "Phải."

Nghe Lục Diên xác nhận, hai người liền chắc chắn Yến Chiêu vẫn còn sống. Yến Dĩ Tuần quay đầu nhìn Kỳ Văn, lặp lại: "Yến Chiêu còn sống."

"Phải."

Điều này khiến hai người khá ngạc nhiên.

Trì Linh đã bảo vệ Yến Chiêu!

Yến Dĩ Tuần do dự một lúc: "Vậy chúng ta..."

Hai người cùng lúc lên tiếng: "Không nên đuổi theo họ."

Nói cùng lúc như vậy khiến Kỳ Văn bật cười: "Yến Chiêu chắc cũng không muốn chúng ta biết hắn còn sống, Trì Linh cũng tự có chừng mực. Chúng ta biết Yến Chiêu chưa chết là đã tốt lắm rồi."

"Ừm..." – Yến Dĩ Tuần hơi suy tư: "Ta không chắc hắn có muốn ta biết mình còn sống hay không, nhưng ta chắc rằng, hắn muốn để ngươi biết hắn còn sống."

Kỳ Văn không hiểu lắm: "Tại sao?"

Yến Dĩ Tuần không đáp, ngược lại là ông nói gà bà nói vịt: "Ngươi có biết An thiếu sư thì thầm với ta chuyện gì không?"

"Chuyện gì?"

"Hắn nói ngươi đặc biệt tốt. Đám người chỉ tán thưởng mỹ mạo là vẫn chưa biết đến ưu điểm đáng quý nhất của Thế tử."

"Ta không biết An thiếu sư thật sự có suy nghĩ gì, nhưng với ta thì..."

Yến Dĩ Tuần nhướng mày: "Ta cũng thế."

—-------------------------------------------------------------------------------

Ding, tin nhắn từ ngài Bánh Mì Nướng Tỏi đây (Toán Dung Thổ Tư).

Hoàn rồi, hoàn rồi, hoàn rồi.

Truyện đã viết được hai tháng rồi, nhưng tôi có cảm giác như lâu lắm rồi vậy, hahaha. Có lẽ là vì cốt truyện về sau có hơi nặng nề nhỉ? So với nội dung trước đó thì phần đối địch với kẻ thù có hơi dễ dàng ha. Mặc dù truyện có lớp vỏ hài hước ở giai đoạn đầu nhưng nội dung ở phía sau lại tương đối nặng nề một chút. (Có cảm giác như lừa gạt mọi người ấy ha ha ha)

Tôi thích nhất là Yến Chiêu, vì nhân vật này vẫn còn phân vân giữa ranh giới giữa thiện và ác. Còn có cả nữ tướng quân và tỷ tỷ của Kỳ Văn nữa! Tôi rất trung thành với những cô gái có vẻ dễ thương và lạnh lùng trái ngược nhau hehe.

Couple phụ có lẽ là Yến Chiêu và Trì Linh, họ sẽ kiểu lâu ngày sinh tình ấy! Đẩy thuyền cặp phu thê chính thức này nha!

Phía dưới là một vài suy nghĩ lan man thôi.

Thành thật thì dữ liệu của cuốn truyện này hơi nghèo nàn cho nên tình tiết phía sau cũng được đẩy nhanh hơn một chút, nhưng truyện được viết hoàn toàn dựa theo mạch suy nghĩ của tôi đấy. Tôi từng nghi ngờ về nội dung cuốn sách, về văn phong cũng như tiết tấu của truyện, tóc tôi muốn rụng trọc đến nơi rồi.

Nhưng mà vì có độc giả ủng hộ nên mỗi ngày đều có động lực viết tiếp. Mỗi lần mở phần mềm Tucao nhìn thấy mọi người bình luận là tôi rất vui vẻ hehe.

Rất cảm ơn những độc giả đã đồng hành cùng tôi đến tận bây giờ, tôi có nhớ từng ID đấy nhé ~

Tương lai vẫn còn dài, hẹn gặp lại nhé. Cảm ơn đã đi cùng tôi suốt chặng đường này, hi vọng tương lai cũng sẽ đồng hành cùng bạn.

【Giả vờ ở đây có một bản giới thiệu vắn tắt ha, nếu cảm thấy hứng thú hãy đến chuyên mục để xem thêm nhé】

Các bạn là vận may của tôi.
Nhấn Mở Bình Luận